Đình Vũ là nhân vật chính, anh cũng không có hứng thú với mấy trò cá cược, anh không tham gia.
Sau khi giao dịch của hai người bạn thân được thỏa thuận xong, Đình Vũ bắt đầu ra tay.
Đình Vũ nhìn ra cửa, đập vào mắt anh chính là cô gái đang nghịch điện thoại. Đình Vũ nhíu mày không hài lòng, anh liền lên tiếng:
"Nè, vệ sĩ gì đó ơi lại đây"
Mặc dù là bấm điện thoại, giả vờ không quan tâm đến những người bên trong, cử chỉ và lời nói của bọn họ cô đều biết. Anh gọi cô, cô bỏ điện thoại vào túi quần, bước đến gần nhìn anh nhẹ nhành nói:
"Thiếu gia, anh gọi tôi có chuyện gì?"
"Cô giới thiệu về bản thân một chút đi, tôi muốn biết"
Đình Vũ luôn là vậy, giữ phép lịch sự trước, sau đó mới bày trò sau.
Cô biết ngay ý đồ của vị thiếu gia khó chịu này, anh chuẩn bị mang cô ra làm trò cười đây mà. Cô vẫn giữ thái độ bình thường đáp lời anh:
"Tôi tên là Vương Vũ Phi, 19 tuổi, công việc hiện tại là vệ sĩ riêng cho Lâm thiếu gia Lâm Đình Vũ, không biết thiếu gia có cần thêm thông tin gì không ạ?"
Những người còn lại hơi bất ngờ với độ tuổi của cô, tuổi của cô đáng lẽ phải đang học đại học, sao lại phải làm vệ sĩ.
Đình Vũ không ngờ lá gan của cô to vậy, dám gọi cả họ tên anh luôn, không cho cô biết tay hôm nay không phải là anh, Đình Vũ bắt đầu vào vấn đề.
"Không cần, cô đến đây rót rượu cho chúng tôi"
"Vâng ạ"
Vũ Phi bước đến cầm chai rượu rót vào tất cả năm chiếc ly được đặt trên bàn.
Hoàng Bảo cầm ly rượu lên nói:
"Không biết cậu có sẵn lòng để tôi mời Vũ Phi một ly không Đình Vũ"
"Cậu cứ tự nhiên"
Đình Vũ đương nhiên là không ý kiến rồi.
Hoàng Bảo đưa chiếc ly lên cho Vũ Phi, anh nói với giọng điệu rất ôn nhu:
"Uống với tôi một ly"
Vũ Phi không ngần ngại đưa hai tay cầm chiếc ly lên uống một hơi.
"Như vậy được chưa Lạc thiếu gia"
Bọn họ trơ mắt ra nhìn nhau, bọn họ chỉ mới gặp cô mà cô đã biết Lạc Hoàng Bảo, chắc chắn cô không đơn giản.
Hoàng Thiên quan sát cô nãy giờ, anh cũng cần tham gia thử cô xem cô biết anh không?
"Còn tôi nữa, ly này tôi mời cô xem như chào hỏi lần đầu gặp mặt"
Vũ Phi cầm lấy ly rượu, đưa lên uống hết trong vòng một nốt nhạc.
"Lãnh thiếu gia lần đầu gặp mong được anh chiếu cố hơn"
Cô biết cả Lãnh thiếu gia, đúng là có đầu tư thông tin rất kỹ.
Đình Vũ bắt đầu không vui rồi, xem ra anh phải ra tay mạnh hơn:
"Vương Vũ Phi, qua đây"
Giọng điệu khó chịu, hai cô gái bên cạnh hai vị thiếu gia kia đang cầu phúc cho cô, họ thường xuyên chứng kiến cảnh Lâm thiếu gia hành người khác, đã quen dần theo năm tháng.
Vũ Phi vẫn thái độ điềm nhiên bước đến gần anh.
Đình Vũ chưa đợi cô mở lời đã đưa tay kéo cô ngồi cạnh anh. Vũ Phi hơi bất ngờ, điều này ngoài sức tưởng tượng của cô.
Đình Vũ cầm chai rượu gần hết trên bàn đập nhẹ xuống sàn, đủ để chai rượu bể ra mấy mãnh. Trò này quá quen, những người còn lại chỉ ngồi im xem kịch.
Đình Vũ cầm một mãnh thủy tinh lên đưa cho Vũ Phi, anh nhìn cô với ánh mắt chán ghét rồi nói:
"Vệ sĩ của tôi phải có bản lĩnh, cô tự cắt tay mình chứng minh cho tôi thấy bản lĩnh của cô xem"
Vũ Phi đủ thông minh để biết hôm nay cô không trải qua chuyện này, xem ra cô là người thua anh ta rồi, anh ta còn giở thêm trò khác nữa, không dễ gì tha cho cô đâu.
Vương Vũ Phi đã hứa với ông nội rồi, nhất định cô phải làm cho được.
"Tôi cắt rồi sau đó thì sao?"
"Cô không có quyền hỏi lại, một là làm theo ý tôi, hoặc là biến khỏi mắt tôi, cô chọn đi"
Đình Vũ giọng điệu chắc nịch buông lời nói.
Vũ Phi đang nghĩ cái trò này chẳng phải quá đáng lắm rồi sao.
Không nhận được hồi âm hay hành động của cô. Đình Vũ nói tiếp:
"Cô không dám thì biến khỏi mắt tôi"
"Anh sai, tôi không biến mà còn phải bám theo anh"
Lời nói vừa dứt.
Vũ Phi cầm miếng thủy tinh trên tay phải, cô đưa cánh tay trái của mình ra, nhắm ngay mạch mà thẳng tay gạch xuống một đường thẳng. Máu đỏ tươi chảy xuống nền sàn nhà.
Hoàng Thiên bất chợt thấy xót, anh cũng hết cách, đâu phải không biết tính cách của Đình Vũ, ai dám cản bất cứ là ai cũng bị ăn đòn, không có ngoại lệ. Hoàng Thiên càng không ngờ Vũ Phi lại gan dạ như vậy.
Vũ Phi đau lắm, cô cũng ráng nở nụ cười gượng đưa mắt nhìn Đình Vũ nói:
"Thiếu gia đã hài lòng chưa?"
Đình Vũ nghe câu này có chút khó chịu, chưa ai dám dùng ánh mắt không khuất phục nhìn thẳng vào anh như cô. Đình Vũ im lặng nhìn máu trên tay cô chảy xuống, anh không nói gì, không màng đến câu hỏi của cô.
Cả phòng im lặng tất cả những ánh mắt đều tập trung vào cánh đỏ máu của Vũ Phi.
Một khoảng không lâu sau, tầm 5 phút, sắc mặt của Vũ Phi thoáng biến sắc, không còn hồng hào nữa, do mở đèn sáng trắng, không phải đèn nhiều màu nên nhìn vào là đã nhận ra ngay.
Vũ Phi ngã người ra sofa, hai mắt cố gắng không khép lại quá, cánh tay đặt lên bụng, tay còn lại cố bịt chặt vết thương hạn chế máu chảy ra. Chiếc áo sơ mi trắng của cô thấm đẫm máu đỏ. Cô là đang đấu nhẫn nại với Đình Vũ, cô không xin tha, cô không bỏ chạy, cũng không nói gì.
Hoàng Thiên và Hoàng Bảo nửa lời cũng không dám nói, hoàn cảnh này hơi sai sai rồi, đây là trường hợp đầu tiên khiến họ lo lắng sẽ có án mạng xảy ra.
____________(•_•)_____________
Mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn.
Xin cảm ơn nhiều ạ.
Updated 37 Episodes
Comments
Thúy Họ Nguyễn
hay ghê. n9 cá tính
2022-11-18
2
Camtu Lam
truyện hay mà
2022-03-25
0
Kha Nguyen
bahuanajnausbbs
2022-03-25
0