Hoàng Thiên có ý định lên tiếng nói giúp Vũ Phi, lời chưa nói ra đã bị chặn lại. Đình Vũ không chịu được nữa, cô gái này làm cho anh khó chịu, Đình Vũ chỉ tay về phía Hoàng Bảo quát lớn:
"Cậu cởi áo ra"
Hoàng Bảo đang mặc trên người là chiếc áo thun màu trắng tay lỡ, Hoàng Bảo bị quát lớn đơ người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hoàng Thiên hiểu ý liền thúc giục Hoàng Bảo cởi áo thật nhanh.
Đình Vũ chụp chiếc áo từ tay Hoàng Bảo vừa ném qua, anh nhanh chống cột chặt vết thương trên tay Vũ Phi, tiếp đó anh bế cô hiên ngang bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của 4 người trong phòng.
Vũ Phi vẫn còn đủ ý thức để biết chuyện gì đang xảy ra, chính bản thân cô cũng không tin. Tính ra anh cũng không đáng sợ như lời đồn. Cô dùng ánh mắt lỗi nhịp nhìn anh.
Hoàng Bảo không tin vào mắt mình:
"Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy"
Hoàng Thiên nhẹ lòng, không có án mạng, đã vậy người thắng cá cược là anh, Hoàng Thiên tự hào nói:
"Chuyện là cậu đã thua rồi hiểu chưa, Đình Vũ cậu ta đã chịu thua cô gái tên Vương Vũ Phi, bằng chứng cậu vừa thấy rồi đó"
Hoàng Bảo không ngại chiếc xe sang đắt tiền, điều anh thấy lạ là chuyện này sao có thể xảy ra, nhất định Lâm Đình Vũ uống nhầm thuốc rồi.
"Ừ, tôi sẽ giao xe cho cậu"
Tiệc tàn sớm hơn dự định, hai vị thiếu gia ra về trong trạng thái hoang mang, họ không ai tin được chuyện họ vừa nhìn thấy.
............ (+_+)..............(+_+)....….....
Bệnh Viện A 🏥
"Cô ấy không sao đúng không?"
Đình Vũ lo lắng hỏi, anh không hiểu tâm trạng của mình, dối lòng mình anh nghĩ mình chỉ đang cứu một người thôi.
"Thiếu gia yên tâm, truyền xong chai nước biển cô ấy có thể về, cẩn thận đừng để vết thương nhiễm trùng là được"
Bác sĩ nhẹ nhàng thông báo tình trạng của Vũ Phi cho anh được rõ.
Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh bước vào phòng bệnh vip nơi Vũ Phi đang nằm truyền nước.
Cô đã ngất lúc anh đặt cô lên xe, khi ấy anh thật sự lo sợ, anh sợ cô chết trước mặt anh. Ký ức về mẹ hiện ra trong đầu anh, anh đã từng bất lực không cứu được mẹ mình. Anh không muốn cô chết, trong đầu anh nghĩ như vậy, nguyên nhân tại sao anh không lý giải được.
Anh ngồi bên cạnh nhìn vào gương mặt không có sức sống của cô, lòng anh rối như tơ vò. Cho đến khi hết chai nước, anh gọi người đến tháo dây, còn anh thì đi lấy thuốc cho cô.
Khi anh quay lại cô đã tỉnh dậy, cô đang buộc dây giày. Cô tỉnh lại không thấy anh, cô nghĩ anh đã về dinh thự, cô định về tìm anh nói với anh cô không bỏ cuộc đâu. Cửa mở ra, cô ngẩn đầu lên, người cô thấy không ai khác chính là anh, cô ngạc nhiên vì anh vẫn ở đây với cô, anh không bỏ cô lại.
Vũ Phi lên tiếng cắt ngang sự im lặng trong căn phòng đầy mùi thuốc:
"Thiếu gia, tôi không bỏ cuộc đâu"
Anh không nhắc đến chuyện ở quán bar, chỉ vỏn vẹn mấy chữ rơi ra từ miệng anh:
"Về thôi"
Vũ Phi lẽo đẽo theo anh ra xe, lúc đi ra khỏi dinh thự là cô lái xe, giờ tay cô bị thương anh đã ngồi cố định vị trí lái, cô ngồi bên ghế phụ.
Đình Vũ ném bịt thuốc qua cho Vũ Phi, lãnh đạm buông lời:
"Cô đừng đắc ý, tôi là đang tạo phước, mới cứu cô"
"Cảm ơn thiếu gia"
Cô cũng đâu có nghĩ nhiều, chỉ cần anh không kiếm chuyện đuổi cô đi là được. Cô không còn thái độ với anh nữa, vì cái nhìn lỗi nhịp lúc anh bế cô.
Cả hai ngồi trên xe không ai nói với ai một lời. Vũ Phi nghĩ đến lời hứa của cô với ông nội Lâm, cô có động lực để tiếp tục công việc.
Lời hứa với ông nội cô sẽ cố gắng làm được. Ông Lâm Đình Quân và bà nội cô từng là bạn, ba cô làm ăn thất bại, gia đình phá sản năm cô lên 10 tuổi. Ba mẹ cô cùng nhảy lầu tự vẫn, bỏ lại cô và bà nội, hai bà cháu sống khổ sở với đống nợ của ba cô.
Vừa học vừa làm để lo cho bà, không cầm cự được bao lâu, 1 năm sau đó bà cô bị bệnh nhập viện. Cô lại sống không yên với những người chủ nợ, rất may cô đã gặp ông nội Lâm.
Lâm Đình Quân tìm đến bệnh viện thăm bà nội của cô, ông biết tin gia đình cô phá sản, ông muốn giúp đỡ, ông đã cho người điều tra tin tức bà cháu cô.
Ông nội Lâm ngõ lời nhận cô làm cháu gái nuôi. Giúp đỡ cô trả món nợ còn lại, giúp cô tiếp tục đi học. Giúp bà cô chữa bệnh, kéo dài sự sống cho bà cô được thêm 8 năm. Khi cô sắp kết thúc đại học năm nhất ngành du lịch, bà cô đã ra đi mãi, bỏ cô lại một mình trên cõi đời này.
Trước lúc mất bà đã bảo: "Cháu đã lớn, bà nội yên tâm ra đi rồi. Bà biết sức khỏe của mình không cho phép, cháu phải sống thật vui vẻ, nhớ là có ơn phải trả, làm người mới không thẹn với lòng. Cháu hiểu ý bà đúng không?"
Vũ Phi đương nhiên là hiểu lời bà nói. Cô lại mất đi người thân cuối cùng. Vũ Phi phải cố gắng rất nhiều mới có thể vượt qua nỗi đau mất người thân.
Cô đã từng nghe ông nội Lâm và bà nội cô tâm sự với nhau về vấn đề của cháu nội ông. Ông từng ngõ lời nhờ cô làm bạn với anh, với mong muốn anh mềm lòng với gương mặt xinh như búp bê của cô, mỏng manh khiến ai gặp cũng muốn bảo vệ. Ông hy vọng Đình Vũ rung động trước cô, trải lòng chuyện quá khứ của anh với cô. Hai đứa trẻ hứng chịu nhiều đau thương sẽ bù đắp cho nhau.
Vũ Phi không tự tin mình sẽ làm được, cô lưỡng lự suốt mấy tháng cho đến khi bà cô mất.
Cô muốn bà yên tâm ra đi, cô cũng muốn trả ơn cho ông nội Lâm. Sau hơn 3 tháng bà cô không còn, tinh thần ổn định Vũ Phi đã đến gặp ông nội Lâm và đồng ý với lời đề nghị trước đây của ông. Ông rất vui, ông cũng không ép cô phải làm cho bằng được. Ông từng nhắc nhở cô: "Phi Phi, nếu cảm thấy khó quá thì đừng gượng ép bản thân, có biết không?"
Vũ Phi cũng đã hứa:
"Cháu sẽ cố gắng, cháu không dễ từ bỏ đâu, ông đừng lo cho cháu"
Ông nội Lâm xoa đầu cô gật đầu hài lòng, ông tin nước cờ này của ông đã đi đúng.
Ông đã đưa những thông tin cần thiết cho Vũ Phi, đây cũng là lý do Vũ Phi biết đến Hoàng Thiên và Hoàng Bảo.
____(+_+)_____(+_+)_____
Mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn.
Xin cảm ơn nhiều ạ.
Updated 37 Episodes
Comments
bad girl
truyện hay
2023-01-20
1
Thúy Họ Nguyễn
lần đầu đọc truyện kiểu thiếu gia vs nữ vệ sĩ. có cảm giác mới mẻ 🤭
2022-11-18
0
Thúy Họ Nguyễn
lần đầu đọc truyện kiểu thiếu gia vs nữ vệ sĩ. có cảm giác mới mẻ 🤭
2022-11-18
0