Sang đông, thị trấn nơi tôi đang sinh sống đã trở lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi. Tôi mặc một chiếc áo len cũ, choàng chiếc khăn ấm, rồi cắp sách đến trường.
Tuyết rơi phủ trắng mọi ngõ ngách trên đường tôi đi, mọi người đi lại cũng có chút khó khăn thế nhưng ai nấy cũng đều thích thú.
Hôm nay tôi đến lớp sớm hơn thường lệ, vì tôi cần phải ghé câu lạc bộ để tìm lại dụng cụ vẽ mà mình đã vô tình lạc mất. Và thế rồi...
- Chu An Nguyệt, xin hãy chờ một lát.
Giọng nói quen thuộc này khiến tôi phải lập tức ngoái đầu nhìn lại. Là Nguyễn Nhật Dương, tình đầu của thiếu nữ chưa trọn vẹn mười sáu này.
- Cậu... có chuyện gì ư?
- Món này phải của cậu chứ? Lần trước va chạm nhau ở gần chỗ tập bóng, cậu đã đánh rơi mấy thứ này.
Nhật Dương đưa tôi những dụng cụ đúng như tôi đang tìm kiếm, thật ngại quá đi mất!
- À, đúng là của tớ! Cảm ơn.
Woahh, xấu hổ quá, người ta có ý tốt ngời ngợi mà tôi chỉ đáp trả bằng hai chữ cảm ơn, thật không đúng lễ nghĩa gì cả.
- Tớ mời cậu uống nước nhé, coi như là thay lời cảm ơn. Mấy thứ này rất đáng quý đối với tớ.
Thật tình, không biết người ta có xem tôi là một cô gái cơ hội không, toan tính thật chi là đúng lúc.
- Được, cậu chọn giờ và địa chỉ nhé. Tan học tớ đợi cậu ở cổng chính.
Tôi nhìn theo bóng cậu chạy đã khuất xa dần, tim tôi đang đập một cách loạn xạ từ lúc nào. Tôi thật sự thích Nguyễn Nhật Dương.
Tan học, vì là ngày đầu tuần nên các chủ tịch câu lạc bộ đều phải đi họp ủy ban, chính vì thế bọn tôi không cần đến câu lạc bộ vào ngày này.
- Xin lỗi, cậu chờ lâu chưa?
Tôi chạy thục mạng, cứ nghĩ là sẽ đứng chờ cậu nhưng ai dè lại để bị chờ ngược lại.
- Tớ muốn xin lỗi cậu, An Nguyệt. Tớ nhớ ra mình có việc nên không đi được. Xin lỗi nhiều nhé!
Lòng tôi man mác buồn, cứ nghĩ sẽ có cơ hội ở riêng với người trong lòng, ấy vậy mà...
- Đừng giận tớ nhé, lần sau tớ sẽ bù lại! Thất lễ với cậu rồi. - Cậu cười.
Khóe mắt tôi rưng rưng nước mắt. Giống bị từ chối quá. Nhìn cậu ấy đi xa dần, nước mắt tôi cứ ứa ra. Thật mất mặt quá đi mà...
Có một cậu con trai đứng từ xa nhìn thấy Nguyệt khóc, trái tim cậu ắt đau lắm...
......................
Về đến nhà, tôi chạy một mạch lên phòng, bỏ cả bữa tối. Tôi không còn tâm trạng để ăn uống gì nữa.
Ting, thông báo từ điện thoại của tôi. Là lời mời kết bạn của Dương. Tôi bật người dậy, chính tôi còn không tin vào mắt mình. Tôi cẩn thận ấn nút chấp nhận, cười khúc khích. Bao nhiêu hổ thẹn lúc nãy cũng biến đi hết. Tôi thật ngốc mà!
Cậu ấy lại xin lỗi tôi vụ ban chiều, tôi thì không bận tâm nữa, vì có một thứ khiến tôi vui hơn kia mà. Cậu ấy quyết định vào chiều mai, bọn tôi sẽ trốn tập ở câu lạc bộ một buổi.
Có tiếng gõ cửa phòng. Đã muộn rồi mà còn ai sang ấy nhỉ?
- Nguyệt, chiều mai tan học tôi sang ôn bài với cậu nhé!
Là Vũ Gia Minh, tên này cứ qua qua lại lại nhà tôi khiến tôi khá ư là khó chịu.
- Mai tôi có hẹn với Dương rồi. Cậu tự ôn đi nhé.
Minh biết chuyện tôi thích Dương, nhưng cậu ta cũng chả ưa Dương là mấy, cứ mỗi lần tôi nhắc đến Dương là Minh lại xù lên.
- Tôi sẽ mách bố cậu.
Đúng là không có miếng quân tử nào cả, suốt ngày cứ lấy bố và mẹ ra hù tôi.
Tôi dùng trò mèo vờn chuột, nài nỉ cầu xin, hắn vẫn cứng đầu không nghe tiếng van xin thảm thiết của cô gái xinh đẹp đáng thương như tôi. Bỗng Minh dùng hai tay để nắm lấy cổ tay tôi, dùng lực ghì tôi xuống nền nhà.
- Này, đau đấy, chơi gì mà bạo lực thế hả?
Khoảnh khắc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong tình huống cùng cái tư thế vô cùng xấu hổ, Minh đang đè lên người tôi, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng nhưng vô cảm.
- Lắm lời, yên nào.
Môi tôi bị bao phủ bởi một hơi ấm nhè nhẹ, thoang thoảng chút hương kẹo bạc hà. Trong phút chốc, tôi đã bị mất ý thức tạm thời. Môi cậu ấy quấn lấy môi tôi càng lúc càng chặt hơn, đây là 'hôn' sao?
Ý thức tôi trở lại, tôi đẩy mạnh Minh ra khỏi người tôi. Minh cũng như tôi, cậu ấy dường như cũng mất đi ý thức.
- Xin lỗi Nguyệt, tôi về trước, chuyện hôm nay cậu hãy quên đi. À mà cuối tuần này sang nhà tôi học nhé, nhớ đấy đừng quên.
Cảm giác khi nãy vẫn còn dư âm trong người tôi rạo rực, trái tim tôi đang dần lạc nhịp, rốt cuộc là tôi bị gì thế này.... ?
Ngày sau khi tan học, tôi cùng Nhật Dương đến tiệm cà phê nhỏ nằm trên phố. Bọn tôi đã nói rất nhiều thứ nhưng không có gì là quá đặc sắc cả. Tối đấy, khi về nhà thì bọn tôi trao đổi tin nhắn với nhau đến khi tối muộn. Và rồi Dương đã tỏ tình với tôi, bỗng dưng tôi có cảm giác thế giới như đã biến thành màu hồng vậy. Bọn tôi công khai trên mạng xã hội, đều để tiểu sử là tên của người kia.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian đi chơi với Dương, cuối tuần cũng vì đi chơi với Dương quá là vui nên nhất thời quên mất lời hẹn với Minh. Thế rồi tôi đã vô tình làm ai đó giận mất rồi.
Updated 54 Episodes
Comments