Chờ Ngày Ta Nhận Ra Nhau
Vũ Ngọc Thiên -12 tuổi, con trai lớn của một gia đình tài phiệt, cha mẹ giàu có và rất có quyền lực trong giới tài chính. Có thể nói cậu từ khi được sinh ra đã ở vạch đích hay từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng. Nhưng ông trời không cho ai tất cả, lúc năm tuổi cậu bị tai nạn xe hơi tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng hai mắt cậu đã mù loà.
Từ đó cha mẹ chỉ quan tâm đến đứa em trai của cậu là Vũ Ngọc Luân, sự cô đơn và thái độ dửng dưng của mọi người đã khiến tính cách cậu dần trở nên cáu gắt và lạnh lùng hơn.
Bình thường cậu hay dễ nổi giận và thích đập phá đồ đạc nên những người giúp việc trong dinh thự đều rất sợ cậu.
Sắp tới là kì nghỉ hè Ngọc Thiên đã xin ba mẹ được về biệt thự của ông bà ngoại ở ngoại thành để nghỉ mát. Đây là nơi cậu thích nhất, không ồn ào náo nhiệt như ở nhà, cũng ít người hầu nên ít làm phiền cậu.
So với cha mẹ thì ông bà đối xử với cậu tốt hơn rất nhiều nên kỳ nghỉ hè nào cậu cũng về đây nghỉ ngơi thay vì đi du lịch như những đám trẻ con nhà giàu khác.
Lúc này, tại dinh thự của ông bà ngoại...
Ngọc Thiên đang nằm phơi nắng ở gần hồ bơi và nhâm nhi tý nước ép trái cây yêu thích, tận hưởng không khí trong lành, mát mẻ của vùng ngoại ô .
Sát dinh sự của ông bà cậu là một bãi đất trống với những đám cỏ xanh mướt, ở đó đang có một cô bé nhỏ đáng yêu đang chơi ném gậy cùng với chú chó của mình.
"Tiểu Cẩu bắt lấy này "
Cô nói và ném gậy đi thật xa cho chú chó Tiểu Cẩu chạy đi tìm và bắt lấy, tiếng cười đùa của cô vui vẻ, ríu rít như một chú chim sẻ. Nhưng không ngờ lần này chiếc gậy lại bay đến gần bờ hồ bơi nhà Vũ Ngọc Thiên. Chú chó chạy đến ngoặm lấy chiếc gậy và sủa lớn thích thú.
Bên này Ngọc Thiên đang định đứng dậy bỗng nghe tiếng chó sủa thì loạng choạng làm rơi chiếc gậy dò đường xuống hồ. Cậu dùng tay lần tìm nhưng vẫn không thấy, khi vô tình dẫm vào một vũng nước gần đó Vũ Ngọc Thiên bị trượt chân và rớt xuống hồ...
"Cứu tôi với...Có ai ở đó không ?!"
Vũ Ngọc Thiên vùng vẫy, kêu gào trong tuyệt vọng vì đám người hầu lúc nãy cậu vừa đuổi đi nên căng bản không ai ở gần đó để cứu cậu. Trong lúc cậu đang từ từ chìm xuống dòng nước lạnh lẽo thì có một bàn tay nắm lấy cậu và kéo lên bờ.
" Này anh gì ơi, anh không sao chứ ?!"
Cô vừa hỏi vừa hoảng sợ, thấy cậu còn bất tỉnh liền học theo mấy động tác ấn lồng ngực của cô giáo chỉ mấy hôm trước để cậu tỉnh dậy nhưng chẳng ăn thua.
" Còn cách gì nữa không nhỉ ?! "
Bỗng một tia sáng lóe lên khiến cô bé mặt đỏ bừng.
"Hình như cô giáo nói còn có thể dùng miệng để hô hấp nhân tạo!!"
Tuy ngại ngùng nhưng cô vì sợ anh trai trước mặt có chuyện nên vẫn kề đôi môi anh đào nhỏ xinh của mình vào đôi môi tím tái của cậu bé vụng về " hô hấp nhân tạo" (P/s: Thế là anh nam chính bị chị nữ chính cướp đi nụ hôn đầu đời :)) )
Vũ Thiên dần dần tỉnh lại, cậu phát hiện đang có người hôn mình liền giật mình và đẩy người đó ra.
" Là ai vậy?! Tại sao lại dám động vào người tôi !! "
Cậu giận dữ quát lớn.
Cô bé nhìn khuôn mặt tức giận của cậu thì sợ hãi khóc to lên:
" Anh đừng quát em, em chỉ muốn giúp anh thôi mà, hức hức.. "
Cô khóc thút thít.
" Cô là ai, tại sao lại vào được đây?! "
Vũ Ngọc Thiên biết chắc đây không phải người hầu trong dinh thự này vì cậu không nhớ có ai có giọng nói như vậy.
" Em là Lạc Lạc, anh đừng giận dữ nữa, khi nãy em nghe tiếng kêu cứu của anh nên mới trèo qua hàng rào để cứu anh "
Tiểu Lạc dàn dụa nước mắt đáp.
Vũ Thiên sau khi nghe tiểu Lạc trả lời thì mới bớt phòng vệ và nhẹ giọng hơn với cô bé:
" Cảm ơn em vì đã cứu anh, nhưng sau này em đừng dùng cách kia để cứu người nữa nhé !!"
Ngọc Thiên vừa nói vừa nhớ đến cảnh lúc nãy cô phun nước miếng cứu cậu. Nghe đến đó tiểu Lạc liền đỏ mặt ấp úng nói :
" Xin lỗi anh vì đã tự ý " hô hấp nhân tạo " cho anh em... em nhất sẽ chịu trách nhiệm!! "
" Em còn nhỏ như vậy thì chịu trách nhiệm gì?! "
Vũ Thiên ngây ngốc không tin vào lỗ tai mình.
" Em không biết, hay anh hãy ra yêu cầu đi để em bù đắp cho anh"
Tiểu Lạc ngây thơ đáp.
Vũ Thiên vốn dĩ là người không thiếu thứ gì vì vậy cậu cần gì ở cô bé này chứ. Vả lại cô bé cũng đã cứu cậu nhưng cô cứ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm nên Vũ Ngọc Thiên hứa khi nào nghĩ ra sẽ nói với cô.
"Ngọc Thiên có chuyện gì vậy con?!"
Từ trong nhà có một phụ nữ tóc đã lấm tấm hoa râm đang hớt hải chạy tới. Đó là bà ngoại của của Ngọc Thiên, bà đang đi dạo thì nhìn thấy cháu mình đang ướt nhẹp còn đang ở cạnh một cô bé rất lạ.
" Cháu không sao đâu, chỉ là trượt chân ngã xuống hồ thôi ạ, cô bé này đã cứu cháu "
Vũ Ngọc Thiên sợ bà lo lắng nên vội vàng giải thích.
" Ngã xuống hồ mà còn nói không sao à, để bà xem cháu có bị thương ở đâu không, quần áo ướt hết cả rồi"
Bà vô cùng lo lắng rồi nhìn sang tiểu Lạc.
" Cháu đã cứu cháu bà à, cả người con đã ướt hết rồi, cả hai đứa vào nhà để thay đồ và lau người kẻo bị cảm "
Đây là lần đầu tiên cô bé đến một một ngôi nhà đẹp như thế này, cô ngồi yên trên ghế và đưa mắt nhìn khắp nơi.
" Tên cháu là Lạc Lạc đúng không, ta chỉ có cháu trai nhưng đồ của mẹ tiểu Thiên lúc nhỏ ta vẫn giữ lại vài bộ, con thay thử xem có vừa không "
Bà của Ngọc Thiên vui vẻ nói.
Sau khi thay đồ tiểu Lạc xinh như một nàng công chúa trong chiếc đầm hồng đáng yêu. Bà của Vũ Thiên nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy liền vui vẻ mà bật cười:
" Ta không ngờ nó lại hợp với con như vậy, tiếc là ta không có cháu gái"
Nói rồi lấy máy ảnh chụp lại khiến tiểu Lạc rất mắc cỡ chỉ biết ngồi yên trên ghế.
Vũ Ngọc Thiên nghe bà khen tiểu Lạc như vậy cũng rất muốn nhìn thấy tiểu Lạc trông như thế nào nhưng đôi mắt mù loà này không cho phép cậu thực hiện nguyện vọng nhỏ nhoi đó.
Đợi bà đi lấy bánh cậu đưa tay sờ mặt Lạc Lạc khiến cô bé giật mình.
" Anh làm gì vậy ạ?! "
Tiểu Lạc ngạc nhiên hỏi Ngọc Thiên.
" Anh muốn cảm nhận khuôn mặt em như thế nào "
Cô bé vui vẻ ngồi yên cho Ngọc Thiên sờ mặt mình.
Ngọc Thiên nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mượt mà, rồi đến khuôn mặt cô bé, rất mềm mại và dễ chịu nhưng đến khi sờ đến đôi môi nhỏ cậu giật mình rụt tay lại, cậu nhớ lại chuyện lúc nãy bên bờ hồ mà đỏ mặt.
Bà ngoại đã nhìn thấy cảnh này, bà rất vui khi thấy Ngọc Thiên lần đầu nói chuyện và chịu tiếp xúc với người khác. Bà luôn sợ đứa cháu này mắc bệnh tự kỷ và không chịu kết bạn hay nói chuyện với ai.
" Tiểu Lạc nếu khi nào rảnh con có thể đến chơi với tiểu Thiên không?! "
Bà nhìn Lạc Lạc đang đầu tóc bù xù (vì bị ai đó sờ lúc nãy) mỉm cười rồi cất giọng hỏi.
" Dạ được ạ, con nhất định sẽ thường xuyên đến chơi với anh Ngọc Thiên "
Cô bé rất vui vì có thêm người bạn mới.
" Ai...ai cần chứ "
Vũ Thiên rất vui trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ không cần.
Bà nhìn thấy bộ dáng của Ngọc Thiên thì mỉm cười xoa đầu cô bé.
" Con cứ đến đây chơi đi, đến chơi với bà bất cứ khi nào cũng được, không cần quan tâm đến ai kia đâu "
Tiểu Lạc đây là lần tiên được cảm nhận tình yêu của bà, tuy các cô ở cô nhi viện rất tốt nhưng cô bé luôn mong bản thân sẽ có một ngày mình sẽ có bố mẹ như bao người, có cả một người bà như Ngọc Thiên nữa thì hạnh phúc biết bao nhiêu...
Nhận ra đã không còn sớm nữa cô bé cám ơn và chào tạm biệt bà, anh Ngọc Thiên để trở về cô nhi viện.
" Con cám ơn bà đã cho con ăn bánh và chiếc váy đẹp như thế này, nhất định con sẽ thường xuyên đến thăm bà và anh Ngọc Thiên "
❤ Hết chap 1
...Đôi khi sẽ thật đẹp nếu thời gian dừng lại ở tuổi thơ...
Updated 66 Episodes
Comments
Linh Linh
b
2022-10-26
0
Vịt Vàng
Mình ghé nha
2022-04-27
1
Rose Of Light
qua ghé cj nek 😳
2022-04-23
2