Chương 3

Sau đó chúng tôi di chuyển đến cửa hàng gà rán,nhìn bọn nhỏ ăn rồi cười hồn nhiên mà tôi chỉ muốn thời gian đừng trôi nhanh để tôi mãi được ngắm nhìn tụi nó như này,lúc bé tôi làm gì được như tụi nó suốt ngày cứ khoai với ngô mà vẫn cười vui nhưng lớn lên rồi đủ thứ chuyện phải phiền não.

Vào đến quán mà vợ chồng nhà kia vẫn không bỏ được cái tật chí chóe nhau.Nhìn vợ chồng nó như hai đứa con nít tôi tự thấy tôi già thật rồi.

Ăn xong thì hai gia đình ai về nhà nấy.Tôi bảo Cường nhà tôi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ còn tôi phải ngồi kiểm kê lại sổ sách hàng hóa.

-Mẹ ơi mẹ.

-Sao thế con sao không ngủ mà ôm gối ra đây chi.

-Con muốn ngủ với mẹ.

-Sao vậy sao nay lại muốn ngủ với mẹ ?

-Lâu rồi con không được ôm mẹ ngủ mà.

-Ừm,vậy con vào phòng đi mẹ làm việc xong sẽ ngủ với con.

-Dạ.

Từ lớp 1 thằng bé đã được tôi cho ra ngủ riêng,thứ nhất tập cho con tính tự lập,thứ hai là tại tôi hay thức khuya làm việc nên ngủ với con sợ làm mất đi giấc ngủ của nó.

Sáng hôm sau,tôi phải dậy sớm để mở cửa hàng,thằng bé vẫn còn say ngủ,nói thật mỗi lần nhìn nó tôi lại không kìm được mà hôn nó liên tục,thằng bé nó dễ thương không thể nào chịu được.Mà khoan sao tráng nó nóng thế nhỉ,tôi hoảng sợ sờ người nó,nóng ran.

-Cường,Cường ơi,dậy đi con.

Nó vẫn mê man không trả lời tôi,tôi sợ mà phát khóc lên.Tại sao hôm qua còn khỏe mạnh mà giờ lại sốt cao như vậy.Lập tức đặt chiếc taxi rồi ôm con lao đến bệnh viện.

Vì còn sớm nên bác sĩ chưa đến,tôi càng hoảng mà khóc lớn cũng may lúc đấy có anh bác sĩ còn ca trực thấy tôi ôm con khóc nên chạy tới bế con thay tôi đưa vào phòng cấp cứu.Anh ấy vừa khám vừa hỏi.

-Bé sốt khi nào?

Tôi nước mắt nước mũi nhem nhuốc trả lời trong tiếng nấc.

-Sáng nay tôi dậy thì thấy thằng bé đã sốt cao,kêu mãi không dậy.Nhưng tối hôm qua còn không bị gì.

Anh bác sĩ chỉ nghe tôi nói rồi gật đầu sau đó đưa con tôi đi làm kiểm tra.Tôi sốt ruột chạy theo thì anh ấy bảo.

-Cô cứ ngồi đây chờ kết quả không cần đi theo.

Tôi nghe lời ngồi chờ mà lòng như lửa đốt,thấm thỏm không yên,nước mắt cứ chảy mãi.

Khoảng ba mươi phút sau thì anh bác sĩ đi ra,tôi liền đứng dậy đi tới.Để ý từ khi tôi tới đây nhìn mặt anh ta như bị tôi lấy mất sổ gạo hay sao mà cứ hầm hầm,lạnh lùng sao ấy.

-Bé bị trúng thực,chúng tôi đã cho bé nôn và hạ sốt chị có thể vào với bé.Lưu ý dạ dày bé yếu so với những đứa trẻ khác nên không cho bé ăn những thực phẩm khó tiêu nhiều dầumỡ vào buổi tối.

-Dạ tôi biết rồi,tôi cảm ơn bác sĩ nhé.

-Giờ chị đi làm thủ tục nhập viện cho bé ở lại theo dõi một tuần.

-Dạ được ạ.

Tôi chạy vào với con tôi,tay thằng bé ghim kim truyền nước biển mà tôi đau xót,là lỗi do tôi hết.Tôi nắm tay con khóc tu tu.

-Mẹ xin lỗi con trai,là do mẹ hết,mẹ ngu quá huhu.

Nghe tôi khóc thằng bé tỉnh lại xoa đầu tôi,tôi ngẩng đầu nhìn nó,nó như ông cụ già an ủi tôi.

-Mẹ thân yêu đừng khóc mà con sẽ đau lòng lắm.Con không sao đâu.

Nghe thằng bé nói mà tôi càng chảy nước mắt ôm nó vào lòng.Tôi sợ lắm cái lúc gọi nó nhưng nó không dậy không trả lời tôi,nếu nó mà có chuyện gì chắc tôi cũng sống không nổi mà đi theo nó.

Thằng vé nói chuyện với tôi một lúc rồi mệt mà ngủ thiếp đi,anh bác sĩ lúc nãy đi vào đặt tay lên trán nó rồi bảo.

-Hạ sốt rồi đấy,cô đi làm thủ tục đi.

-Dạ.

Tôi để thằng bé nằm đấy rồi chạy ù đi làm thủ tục xong rồi về.Lúc vào anh bác sĩ vẫn còn ở đó,có lẽ là canh thằng bé lúc tôi đi.

-Cảm ơn bác sĩ rất nhiều._Tôi cúi người chuẩn góc 90°.

- Không cần cảm ơn,tôi là bác sĩ trách nhiệm chữa bệnh cứu người là chuyện đương nhiên.

-Dạ.À anh tên gì vậy?

- Tôi tên Lạc Tuấn Phương.

-À bác sĩ Phương.Anh bác sĩ khoa nhi luôn à.

-Ừm...Mà cô đi rửa mặt đi,gèn kìa.

Bác sĩ Phương vừa nhỏ giọng vừa chỉ lên mặt tôi,má ơi giờ mới nhớ lúc nãy ngủ dậy chưa kịp rửa mặt,sao anh ta không nói với tôi từ đầu làm tôi chạy tứ xứ đến giờ mới nói,xấu hổ chết đi được.Tôi lao vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt rồi đi ra,anh ta đã đi đâu mất,tôi mệt quá ngồi kê mặt lên giường bệnh mà ngủ.Đến khi nghe tiếng ồn ào tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn,người qua người lại tấp nập còn thằng con trai thì nằm nhìn tôi.

-Con dậy rồi sao? Sao không kêu mẹ ?

- Con thấy mẹ mệt nên không dám kêu.

Thằng bé thật hiểu chuyện tội nghiệp,tôi hôn lên trán con rồi xoa đầu.

- Con đói chưa,mẹ đi mua cháo ăn nhé.

-Dạ.

Tôi muốn đi nhưng cũng lo lắng không ai trông thằng bé,vừa hay lại gặp bác sĩ Phương đang xách cặp đi ra,có lẽ là hết ca trực nên về nhà,thôi thì đành mặt đầy nhờ chút vậy.Tôi chạy lại nắm tay áo của anh ta kéo lại.

-Bác sĩ phiền bác sĩ một chút thôi.Canh con trai tôi một chút tôi đi mua cháo cho nó.

Mặt anh ta không chút cảm xúc biểu thị nào,tôi nhìn mặt lại cảm thấy sợ chắc anh ta lại mắng mình một trận nhưng không,anh ta mở miệng nói đúng một chữ.

- Được.

Không chậm trễ thêm giây nào tôi phi đi như một con gió,mua xong hộp cháo trắng tôi lại phi vào,cả đi cả về chưa được năm phút.

Thấy tôi chạy vào phòng,mặt anh ta có chút ngạc nhiên.Tôi biết tôi quá xuất sắc ở khoản chạy nên ngạc nhiên là phải,ngày xưa hái ổi hái xoài trộm bị phát hiện phút trước phút sau là không thấy tôi rồi nên không bao giờ bị bắt.

Hot

Comments

Kimcuc Nguyen Thi

Kimcuc Nguyen Thi

😃😜😛😁😆😅

2022-09-22

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play