Dù Thế Nào Vẫn Yêu Em

Dù Thế Nào Vẫn Yêu Em

Chương 1

Tôi,Đoàn Hương Lan,là một cô thiếu nữ chỉ mới hai mươi lăm tuổi,dung nhan bình thường không quá đẹp nhưng cũng không đến nỗi tệ,chỉ cao 1m55 nhưng sao đáng yêu dịu dàng.Tôi còn có..một cậu con trai năm nay 10 tuổi.Phải năm 15 tuổi đã có con rồi,mặc cho nhiều lời bàn tán dị nghị tôi vẫn kiên cường nuôi đứa bé đến ngày hôm nay.

-Mẹ mẹ.Hôm nay con làm toán,tiếng việt và cả tiếng anh được 10 điểm luôn này.

Tôi dịu hiền nhìn con trai,thằng bé nó rất thông minh lại ngoan hiền hiểu chuyện lễ phép và đặc biệt rất thương mẹ nó.

-Con trai mẹ giỏi quá đi.Tối nay mẹ đưa con đi chơi con như là thưởng cho con được không?

-Dạ được.

- Vậy con vào nhà học bài đi.Mẹ còn bán hàng nữa.

-Dạ.

Con trai tôi hôn chụt lên má tôi một cái rồi chạy vào nhà.

Nó tên là Đoàn Kiên Cường.Cái tên như tâm ý của tôi muốn nó sau này dù có chuyện gì cũng vẫn phải kiên cường mà vượt qua,giống như tôi năm đó một thân một mình 15 tuổi bế đứa bé còn đỏ hỏn trên tay đi xin từng hạt sữa miếng cơm cho nó no.

Tôi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ được một người bà nhặt về nuôi,bà tôi tuổi cao sức yếu đã mất khi tôi vừa tròn 12 tuổi.Một thân một mình nhặt ve chai hay đi làm mướn cho người khác để sống qua ngày.Học hành thì được nhà trường cùng những nhà hảo tâm hỗ trợ nên đã hoàn thành xong cấp 2.

Tôi quyết định nghỉ học đi kiếm việc làm,đầu óc tôi lúc đấy chỉ muốn kiếm tiền không muốn đi học nên dù thầy cô bạn bè khuyên nhủ cỡ nào tôi vẫn không tiếp tục học nữa.Và theo lời giới thiệu của một người quen tôi quyết định vào Sài Gòn,rời xa vùng quê yên bình nhưng đầy khổ cực miền Trung,mùa hè đầy nắng và gió còn mùa mưa thì lũ dâng ngập đầu.

Tôi bắt đầu công việc là phục vụ ở một nhà hàng,công việc tuy cực thật nhưng mà tôi vui,có bạn bè anh chị giúp đỡ rất nhiệt tình,tiền lương thì cũng đủ cho tôi trang trải cuộc sống và cũng dư ra một phần tôi tiết kiệm cho tương lai.

-Này lấy tao một kí đường và một chai dầu ăn.

-...

-Này mày nghe thấy không đấy! Lại thơ thẩn nghĩ về quá khứ chứ gì.

-À Vi đấy à,sao dạo này không ghé chơi.

Vi là cô bạn đồng nghiệp lúc tôi còn làm ở nhà hàng,đã 10 năm trôi qua nhưng chúng tôi vẫn qua lại và chơi thân với nhau.Cô ấy giờ đã có gia đình và hai con,đang kinh doanh cửa hàng hoa quả lớn nhất khu phố chúng tôi,cũng hay ghé tạp hóa của tôi mua đồ.

-Tao đang sấp mặt với việc buôn bán và hai đứa con kìa.** Cường đâu?

-Nó học bài ở trong nhà.

-Đó như thằng con mày ngoan ngoãn nghe lời,đỡ nặng hơi mỏi cổ.Hai thằng con tao nó lì nó phá như giặc,quát muốn rát cổ.

-Tối nay tao định đưa thằng Cường đi khu vui chơi thiếu nhi,mày đưa hai thằng con mày đi luôn cho vui.

-Ừ vậy tao về nấu cơm cho chúng nó ăn rồi tối đi.

-Ừ chạy qua nhà tao rồi cùng đi luôn nhé!

-Ô kê con dê bạn hiền.

Nó cong đít chạy về,tôi lại ngồi xuống bàn chống cằm nghĩ về quá khứ,cứ rảnh là lại lôi chuyện quá khứ ra mà nhớ cũng tự khâm phục bản thân mình sao giỏi quá.

Một buổi tối hôm đấy đi làm đêm về,khi đi vào khu trọ, tôi nghe tiếng trẻ con khóc mà tầm này cũng khuya mà chỗ trọ lại không có đèn đường nên tôi muốn đái cả ra quần,đang nghĩ có khi nào là ma không trời,nhưng vừa sợ lại vừa tò mò tôi đi đến chỗ phát ra tiếng khóc để xem.Một đứa bé mới sinh được bọc trong chiếc mền nhỏ,tôi bế đứa bé lên kiến cắn tay tôi,ráng nhìn kĩ thì khiến bu lên người và cắn đứa bé nên nó mới khóc to như vậy,tôi vứt đi chiếc mền đầy kiến kia lấy áo khoác của mình quấn nó lại rồi chạy ra đầu hẻm kêu bác xe ôm đưa đến bệnh viện.

Tình hình kiểm tra khá ổn,đứa bé được bệnh viện giữ lại để theo dõi và cơ quan chức năng đến để tìm người nhà đã bỏ đứa bé.Tôi nghĩ khó mà tìm ra vì người ta đã nhẫn tâm bỏ nó đi thì đời nào quay lại nhận.Đúng là những con người độc ác.

Hôm sau tôi làm ca sáng,chiều tôi lại lếch xác đến bệnh viện thăm nó,tội thằng bé thấy nó giống tôi gì đâu luôn cũng bị người ta vứt bỏ,tôi nói với phía bệnh viện sẽ nhận nuôi đứa bé nếu như không có ai nhận.

Ba ngày sau bệnh viện gọi tôi lên,bế đứa bé trên tay tôi sờ má nó,không cầm được nước mắt mà thốt lên "Con trai của mẹ,từ giờ chúng ta sẽ ở bên nhau,mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt." Và khi ấy tôi 15 tuổi đã làm mẹ.

Từ khi có nó tôi nghỉ việc ở nhà hàng vì đi làm không ai giữ nó,mà nghỉ rồi ở nhà không có tiền mà ăn.Tôi lại bế nó vào khoa sản của bệnh viện xin sữa của những bà mẹ mới sinh nhờ thế mà thằng nhỏ đỡ đói qua ngày,thấy tôi khó khăn nên các nhà hảo tâm lại có những suất quà giúp đỡ mẹ con tôi.Nhiều người lại nói ra nói vào như "Đã lo thân mình chưa xong rồi mà còn để có con","Nghèo mà bày đặt nhận nuôi chi không biết","Mới nhỏ ăn chơi cho lắm vào giờ khổ phải biết",...Nhưng Tôi mặc kệ họ,họ nói mỏi miệng họ nghỉ,tôi khổ mặc kệ tôi không giúp được mà còn nói xấu nghiệp quật các người.

Hot

Comments

🍒 Tiểu Mật Quất 🍒

🍒 Tiểu Mật Quất 🍒

🍒😚🍒

2023-06-21

2

no tran

no tran

😘😘😘😘😘♥️♥️♥️♥️♥️💯🌹Hay Qua Thương 2 Mẹ Con 2 hoàn cảnh

2022-08-12

1

Lê Thị Ngọc Ánh

Lê Thị Ngọc Ánh

hay

2021-09-17

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play