H
Bài thơ “Ông phỗng đá” của Nguyễn Khuyến là một kiệt tác trào phúng, thể hiện tài năng bậc thầy của ông trong việc mượn hình ảnh quen thuộc để gửi gắm những suy tư sâu sắc về thời cuộc. Ngay từ nhan đ
0
0
H
Dân tộc Việt Nam có bề dày lịch sử hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước, tạo nên một kho tàng truyền thống văn hóa phong phú và giàu bản sắc. Những giá trị ấy không chỉ kết tinh trong các phong tục, l
0
2
H
Tiếng Việt không chỉ là phương tiện giao tiếp hằng ngày mà còn là “hồn cốt” của dân tộc, là di sản văn hóa tinh thần quý báu được cha ông ta dày công vun đắp qua hàng nghìn năm lịch sử. Trong bối cảnh
0
0
ĐÒI KẸO!! [Góc chữa lành sau kết phim Thành Nghị]
"Tiêu Thu Thủy! Ngươi đứng lại cho ta" Tiếng la vang động khắp một vùng khiến người ta phải bịt tay "Lý Tương Di! Đệ yên lặng cho ta câu cá không được à?" Lý Liên Hoa bực bội nhìn "Hoa Hoa... Tiêu T
0
2
TAm tứ lục bát
Tôi là một đứa con nuôi từ nhỏ tôi đã ko đc cha yêu mẹ thương tôi tên Trần Dịch hằng tôi đem lòng thầm thương chàng trai của nhà họ Trương tên trương quế nguyên anh ấy rất nhẹ nhàng và ấm áp nhưng tôi
0
1
Minh Hôn
Minh hôn còn được coi là đám cưới giữa người âm và người dương . Đây là một phong tục thời xưa bắt nguồn từ Trung Quốc , khi có một ngườu trong gia đình của họ mất khi còn quá trẻ mà vẫn chưa có bạn đ
0
2
Pov: Không Có Đường Lui [RC]
Quang Anh gặp Đức Duy vào một buổi tối không có gì đặc biệt. Quán bar nửa sáng nửa tối, nhạc đập như muốn khoan thủng đầu người. Đức Duy ngồi một mình ở quầy, ly rượu trước mặt gần cạn, mắt nhìn vào
0
6
Kẻ ghét tôi lại là người thích tôi
Mới tập á có j thông cảm ( truyện bl ) Ko thích thì có thể ko đọc.☺️ Đây có hai phần giới thiệu ko đọc thì đi qua chap tr😇 Gt1: Bot Tên: Zen Tuổi:19 Nghề nghiệp: thư ký Thuộc loại: omega Top Tê
0
0
Ngày Không Có Tiếng Mưa
Thành phố ấy đã ba trăm hai mươi ngày không mưa. Ban đầu, người ta còn đếm. Sau đó thì thôi. Bởi càng đếm, nỗi khô hạn trong lòng càng rõ rệt hơn những vết nứt trên mặt đường. Linh làm việc tại tr
1
2
Những người ở trong tôi
Trong tôi có rất nhiều người nhưng không ai được phép ở lại lâu. Họ đến, mượn thân xác này để thở, rồi bỏ đi để lại những khoảng trống không tên. Có người cười thay tôi khi tôi không đủ sức. Có người
0
1
Nỗi đau của kẻ đa nhân cách
Nỗi đau lớn nhất của họ không phải là có quá nhiều “tôi”, mà là chẳng biết ai mới là mình thật sự. Trong cùng một cơ thể, có người mạnh mẽ để che chắn, có kẻ yếu đuối để gào khóc, có một “tôi” lạnh l
0
1
Bổn phận với tình yêu
Con người hay nhầm lẫn giữa bổn phận và tình yêu. Họ ở bên nhau không hẳn vì còn yêu, mà vì đã quen, vì đã hứa, vì không nỡ rời đi. Nhưng tình yêu chưa từng sinh ra từ nghĩa vụ. Bổn phận là thứ được
0
1
Yêu là yêu, hận là hận
Người ta thường nói: “Yêu nhiều thì hận nhiều.” Nhưng thật ra… đó chỉ là cái cớ của những kẻ không dám thừa nhận lòng mình đã đổi. Cô từng yêu anh. Yêu rất thật, rất sâu, rất sạch. Yêu đến mức khi an
0
1
Sự Im Lặng Ngọt Ngào
Chương 2 – Trở về nhà cũ dâng trà Buổi sáng ở Trần gia yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ khẽ chuyển động. Ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính sát trần, đổ xuống nền đá hoa cương m
0
1
Nhát
Cinema Couple. Căn phòng nhỏ chỉ có 2 người. Ấm, và tối. Tiếng phim vẫn chạy, ánh sáng từ màn hình chiếu khiến, Glacial ngồi cạnh Inferno, như nhân vật chính. Thì rõ là vậy. Cô cố tình đưa tay sa
0
0
Con chíp trong ba lô
Khi kiểm tra lại ba lô vào tối trước ngày thi, Tuấn vô tình phát hiện ra một vật thể lạ gắn chặt phía sau tập vở Toán. Nó nhỏ bằng móng tay, màu xám bạc, nhìn giống một con chíp điện tử nhưng lại khôn
0
1
Nấm mộ đen-[one shot]
Trong một khoảnh khắc bất động kéo đến, chợt bỗng một cơn giật mình từ vai truyền vào, cảm giác như có vật nào đặt lên kế bên. Là tay người, đương chạm nhẹ trên người tôi. Một chút lạnh sống lưng ké
0
0
CÀ PHÊ NỮ THẦN LÀ NAM!!!
Lạc Mệu Khê chưa từng nghĩ rằng, có một ngày nhân phẩm của mình sẽ được quy đổi bằng tiền lương. Mà còn là gấp đôi. Quán cà phê “Miêu Miêu” nằm ngay đối diện cổng sau trường trung học số 3. Quán khô
3
1
Ngôi Nhà Cuối Hẻm
Tôi đi qua con hẻm vắng lúc đêm muộn, gió lạnh lùa vào làm da thịt nhói buốt. Con hẻm tối tăm, chỉ có ánh đèn vàng nhạt nhòa. Nhưng điều làm tôi dừng chân là ngôi nhà cũ cuối hẻm – nơi mà từ nhỏ tôi n
0
0
KÍ ỨC CỦA KẺ LANG THANG
Tôi mở mắt, khẽ nhíu mày nhìn về phía ánh nắng của cửa sổ hắt vào, nơi ánh nắng của mặt trời sáng sớm đó, có một đôi chim sẻ đang quấn quýt bên nhau trông rất hạnh phúc. Chợt nhìn lại bản thân mình, n
0
0