Chương 2: Trùng Sinh Trở Lại

Cứ tưởng mọi chuyến đến đây là kết thúc, Daniel nhắm mắt buông xuôi số phận, cuộc sống này với cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu không thể trả thù cho cha, lại còn bị tra tấn đến chết đi sống lại, vậy thì chết là cách giải thoát tốt nhất. Nhưng có một điều vẫn luôn khiến cậu day dứt, chính là sự thật mà lũ ma cà rồng vừa nói.

"..."

"Ahhhh!" Bất ngờ Daniel lại giật mình tỉnh lại, trên trán là mồ hôi nhễ nhại, cậu thở hồng hộc.

"Chuyện...chuyện gì thế này? Mình không phải đã chết rồi hay sao? Tại sao..." Nhìn thấy cơ thể còn lành lặn, cậu vô cùng kinh ngạc.

Không sai, cậu thật sự đã chết, nhưng đã được ông trời cho hồi sinh sống lại. Có lẽ trời cao cũng nhìn thấy cậu đáng thương, nên đã cho cậu thêm một cơ hội.

"Mình trùng sinh rồi! Không thể tin được mà!" Daniel run rẩy kêu lên, chợt nhớ ra điều gì, cậu nhóc vội đứng lên chạy đi. "Ba, mình phải cứu ba trước đã!"

Dù vậy nhưng cậu vẫn là đến chậm một bước, thi thể của người cha đã được treo lên, dù có quay lại cậu vẫn chẳng thể cứu được ông ấy. Daniel bất lực quỳ sụp xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, vậy là cậu lại phải một lần chứng kiến cái chết của cha. Nó đau đớn đến nhường nào cơ chứ, cậu là không cam lòng.

"Hức...tất cả chuyện này đều do một tay bọn chúng gây ra, tao sẽ không tha cho lũ chúng bây đâu! Sẽ có một ngày, tao nhất định sẽ chặt cái đầu kiêu ngạo của lũ chúng bây xuống!" Tay Daniel nắm chặt đám cỏ dưới đất, cậu nghiến răng nói khẽ.

Sống lại một kiếp, cậu vẫn nhớ những gì mà đám ma cà rồng thuần chủng kia đã nói, cái chết của cha cậu đều do bọn chúng đứng bên ngoài khích lệ dân làng, khiến họ sợ hãi mà thiêu sống ông ấy. Nợ máu thì trả bằng máu, cậu đã thề với lòng, nhất định phải diệt trừ lũ ác quỷ kia.

"Ba, con nhất định sẽ nghe lời, sẽ không hại đến người dân trong làng! Còn những kẻ đã hại chúng ta, con sẽ giết hết bọn chúng!" Daniel cúi đầu trước thi thể người cha nói.

Lúc còn lẩn trốn trong rừng, Mike vẫn luôn dặn cậu nhóc phải sống lương thiện, không được hại con người. Vì vậy cậu sẽ nghe lời, không làm trái ý cha của mình.

"Còn có mẹ...bà ấy...bà ấy đã bỏ rơi chúng ta, để trở về với giống loài của mình! Con...con cũng sẽ không bao giờ tha thứ!" Đến đây, Daniel lại nhắc đến Shirina, bởi vì cậu đã nghe được tin của bà ấy từ đám ma cà rồng thuần chủng, rằng bà ấy đã quay trở về bên cạnh Dracula.

Sau khi nói xong, Daniel đứng lên xoay người rời đi. Chỗ này cậu không thể sống được nữa, chỉ có thể đến một nơi khác, nơi mà không ai biết cậu là ai. Sống lại một lần, cậu cũng nhận ra rằng, ở cái nơi khắc nghiệt thế này, thì chỉ có sức mạnh mới giúp ta sống sót.

Vì muốn trả thù những kẻ đã khiến cha con cậu phải ly tán, cậu muốn bản thân cường đại hơn nữa, việc đầu tiên chính là phải rèn luyện cơ thể và võ thuật. Chỉ có như vậy, cậu mới đủ sức mà đối đầu với kẻ thù. Còn có năng lực của ma cà rồng đang tiềm ẩn bên trong cơ thể, Daniel muốn sử dụng năng lực này để đi săn ma cà rồng.

Nhưng hiện tại cậu cần phải kiếm cho bản thân miếng ăn, sau đó mới có sức đi bái sư học đạo được, bụng rỗng thì cậu cũng chẳng thể làm gì. Không còn cha mẹ, buộc phải rời khỏi quê hương của mình, việc tìm thức ăn với một đứa trẻ mười tuổi quả nhiên không phải điều dễ dàng gì.

Lần này đã có kinh nghiệm xương máu, Daniel không tìm đến những tên ma cà rồng thuần chủng để xin giúp đỡ nữa. Cậu lên đường sang một thị trấn khác, bắt đầu kế hoạch trở thành thợ săn ma cà rồng của mình.

Tuy nhiên ý chí mặc dù sục sôi, nhưng bước khởi đầu của cậu thì lại không hề thuận lợi cho lắm. Ở đây Daniel lại chẳng thể tìm thấy thức ăn, bụng của cậu bắt đầu reo lên inh ỏi.

"Mình đói...quá! Đã ba ngày chưa được ăn cái gì rồi, mình không còn sức để đi tiếp được nữa!" Cậu khó nhọc lê từng bước trên đường, tay ôm lấy bụng rỗng.

Vì không có cái ăn, Daniel lại muốn làm chuyện xấu, buổi tối cậu nhóc đang lang thang trên đường, thì nhìn thấy một gã đàn ông đang đi trước mặt có một ví tiền hớ hênh sau túi. Dù không muốn, nhưng cậu cũng không có cách nào khác, cậu đã lén đi theo sau ông ta.

Đến một con hẻm nhỏ, Daniel xông lên giật lấy cái ví trong túi ông ta, rồi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh. Vừa chạy vừa cầu mong rằng ông ta đừng đuổi theo, cậu thật sự là hết cách rồi.

Nhưng không may cho Daniel, bởi vì gã đàn ông đó không phải là con người, ông ta chính là ma cà rồng thuần chủng. Rất nhanh ông ta đã tóm được cậu, rồi bắt đầu một màn tay đấm chân đá không ngừng.

"Mày tới số rồi, hôm nay lại dám ăn cắp túi tiền của ông đây, xem ông có giết chết mày không? Nhưng nhìn mày nhỏ con như vậy, chắc cũng chẳng được bao nhiêu máu đâu nhỉ?" Gã ta vừa đánh vừa nói, hai mắt lúc này đã chuyển sang màu đỏ.

Daniel bị đánh đến xây xẩm mặt mày, nhưng tuyệt nhiên không khóc lóc kêu gào, cậu cứ như thế mà chịu đựng đòn đánh của ông ta.

Sau một hồi đánh đấm, ông ta nhe ra hàm răng nanh nhọn hoắt của mình, rồi kề đến bên cổ của Daniel mà há to.

"Khốn kiếp!" Lúc này cậu vớ được một cục đá to, rồi nhanh chóng đập thật mạnh vào đầu của ông ta.

Dù vậy thì bao nhiêu đó cũng không thể giết được ma cà rồng, mà chỉ có thể khiến ông ta hơi đau đớn một chút thôi. "Thằng chó chết tiệt!" Bị đánh đau lão ta tức giận, lại quay sang trừng mắt với Daniel.

"Mày là loài ngoại lai? Đôi mắt đỏ đó, không thể nhầm lẫn được!" Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đã chuyển đỏ của cậu, ông ta liền nhận ra ngay.

Ma cà rồng ngoại lai đúng thật là có màu mắt đỏ, tuy nhiên màu đỏ của nó khác với ma cà rồng thuần chủng, và ông ta dễ dàng nhận ra nó. "Hahaha, mày tự dâng mạng đến đây thật là tốt! Hôm nay tao sẽ xé xác mày ra, băm nhuyễn mày thành từng mảnh nhỏ!" Ông ta bất ngờ phá lên cười lớn.

Daniel vội xoay người bỏ chạy, nếu như thật sự là chết ở đây, vậy thì việc cậu được trùng sinh là chuyện vô nghĩa hay sao. Không, cậu vẫn còn muốn trả thù, cậu không cam lòng chết thêm một lần nữa.

"Mày chạy không thoát đâu con trai, tao sẽ phanh thây mày ra, vì mày chính là sự nhơ nhuốc dành cho tộc ma cà rồng!" Gã đàn ông kia vẫn đuổi theo, và không ngừng nói những lời khó nghe.

Bị đuổi đến đường cùng, Daniel bất lực ngồi thụp xuống đất, cậu nhắm nghiền mắt lại cầu nguyện ông trời sẽ giúp mình thêm lần nữa.

"Đi chết đi!" Ngay lúc gã ma cà rồng xông đến, một chiếc rìu bạc từ đâu bay đến, nhẹ nhàng lướt ngang cổ họng của ông ta.

"Ặc...khụ khụ..." Vết thương nhanh chóng rỉ máu, nhưng vì đây là vũ khí bằng bạc, cho nên gã ma cà rồng không có cách nào để vết thương lành lại.

"Gyaaa...nóng quá...ahhh..." Ông ta còn chưa kịp nhìn thấy người đã giết mình, thì cơ thể đã bị một mồi lửa thiêu cháy.

Lúc này từ phía xa, một người đàn ông dáng người vạm vỡ bước đến, trên miệng là một điếu thuốc, khói trắng phả ra từng đợt. Ông ấy nhặt cây rìu dưới đất lên, cẩn thận lấy khăn lau đi vết máu dính trên đó.

"Hừm, lại bẩn rồi!" Sau đó ông ấy thở dài, giọng nói trầm khàn vang lên trong đêm.

Daniel vừa từ cõi chết trở lại, cậu he hé mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, sợ hãi vì không biết ông ấy là người tốt hay kẻ xấu. Biết đâu ông ta cũng giống tên ma cà rồng kia, là muốn mạng của cậu.

"Này, cậu nhóc! Đừng có sợ, ta không ăn thịt cậu đâu, mau đứng lên đi! Lần sau tốt nhất là đừng ra ngoài vào ban đêm, vì đây chính là giờ bọn ma cà rồng hoành hành đấy!" Bất ngờ ông ấy quay sang nhìn cậu lên tiếng, có vẻ như ông ta không phải người xấu.

"Ông đã giết con ma cà rồng đó bằng cách nào vậy? Thậm chí tôi còn chưa nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, làm sao mà ông có thể?" Daniel cảm nhận được rằng ông ta không phải người xấu, cho nên cậu gom hết dũng khí hỏi ông ta.

"Với cái loại nhãi nhép này, ta không cần phải phí sức để giết hắn đâu, một chút sức lực là đủ rồi! Cậu biết bạc không? Đó chính là khắc tinh của chúng đấy! Bọn ma cà rồng sẽ không chết, nếu như cậu đánh nó bằng viên gạch, hay là những thứ vũ khí tầm thường kia đâu, vì vết thương của chúng sẽ lành lại ngay thôi!" Ông ấy nhếch môi trả lời Daniel.

"Cái rìu đó của ông là bạc sao? Nó thật sự có thể hạ được lũ ma cà rồng thuần chủng?" Cậu nửa tin nửa ngờ hỏi ông ấy.

"Con ma cà rồng lúc nãy chính là bằng chứng đáng tin nhất đấy! Cậu nhóc về nhà đi, ta cũng phải đi đây!" Ông ta dù mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nói thêm vài lời với cậu.

"Ông là ai vậy? Tôi có thể theo ông học võ được hay không? Tôi cũng muốn giết chết lũ ma cà rồng, bởi vì chúng đã hại chết ba của tôi!" Daniel lập tức đứng dậy nói, cậu biết mình có thể học hỏi từ người đàn ông này.

Người đàn ông bị tiếng của cậu làm cho dừng lại, hình như đã lâu rồi, ông ấy chưa từng nhắc tên mình cho ai biết, mà cũng chẳng có ai buồn muốn hỏi. Hầu như mọi người đều gọi ông ấy là thợ săn ma cà rồng, có khi bây giờ ông ấy cũng muốn quên luôn tên của mình rồi.

"Ta là Maximilian!" Suy nghĩ một hồi lâu, ông ấy quay đầu lại nhìn Daniel trả lời, cũng ngay lúc này, ông ấy nhìn thấy đôi mắt đầy kiên định pha lẫn hận thù của cậu, đây chính là thứ tiên quyết để trở thành thợ săn đấy. Là một thợ săn, đồng nghĩa với việc tính mạng luôn treo trước gió, chỉ một phút sai lầm, liền có thể bị ma cà rồng moi tim và hút máu. 

Vì vậy mà sự kiên định và can đảm là thứ cần phải có, và ông ấy có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt của Daniel. "Cậu tên là gì?" Ông ấy thấp giọng hỏi.

"Daniel George!" Cậu bình tĩnh trả lời ông ấy.

"Cậu thật sự muốn trở thành thợ săn ma cà rồng sao?" Max tiến lại gần cậu hơn, ông ấy cũng nhận ra cậu là một đứa trẻ ngoại lai.

"Đúng vậy, tôi cũng muốn trở thành một thợ săn giống như ông!" Daniel không một phút chần chừ, cậu gật đầu đáp.

_____🍁 To Be Continued 🍁_____

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play