Chương 3: Huấn Luyện Trở Thành Thợ Săn

Maximilian lúc này nhìn Daniel một lúc lâu, ông ấy dường như đang suy nghĩ đắn đo cái gì đó, ít phút sau khẽ gật đầu lên tiếng.

"Được, nếu như cậu muốn, vậy thì tôi sẽ giúp cậu trở thành một thợ săn ma cà rồng!" Ông ấy gật đầu nói, điều ông ấy cảm thấy đắn đo chính là làm một thợ săn vô cùng nguy hiểm, không biết liệu cậu có làm được hay không.

Tuy nhiên thứ ông ấy lo sợ hơn, chính là một người có đầy thù hận như Daniel, rất có thể vì muốn trả thù mà làm những chuyện xấu, vậy nên ông ấy mới quyết định cưu mang cậu. Dù sao thì nếu trở thành một người mạnh mẽ, cậu cũng có thể tự bảo vệ mình, mà còn có thể bảo vệ nhiều người khác nữa.

Maximilian nói xong thì ra hiệu cho Daniel theo mình, rồi ông ấy bước nhanh ra khỏi con hẻm tăm tối, đi về một phía quán ăn gần đó. Ông ấy biết cậu đang đói, cho nên mới đưa cậu đi ăn, vì nếu loài ngoại lai như cậu mà đói quá lâu, thì cũng có thể giết người và hút máu.

Ngồi trong quán ăn, Daniel cầm lấy thìa mà cho thức ăn vào miệng, vì quá đói nên cậu ăn có phần vội vã. Cứ như thế từng dĩa thức ăn được mang lên, đều bị cậu ăn cho sạch loáng.

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu! Đang đói như vậy, cậu ăn nhanh sẽ đau dạ dày đó!" Maximilian chậm rãi lấy điếu thuốc trong hộp ra, rồi bật que diêm đốt nó. Ông ấy rít một hơi thật dài, ánh mắt nhìn vào Daniel, rồi phả ra một làn khói trắng.

Maximilian là thợ săn ma cà rồng, ông ấy cũng được xem là một trong những thợ săn đầu tiên trên lục địa, bởi vì lúc này mọi người vẫn còn xa lạ với cái tên này. Đơn giản họ đều sợ những con quỷ hút máu, và chẳng ai dám đứng lên chống trả lại chúng. Chỉ có ít người làm việc này, trong đó có Maximilian.

Sau khi Daniel đã ăn no nê, ông ấy đưa cậu trở về quán trọ mà mình đang ở, cho cậu tắm rửa và ngủ nghỉ.

"Khi nào chúng ta bắt đầu luyện tập? Tôi có sức lực rồi, có thể luyện ngay bây giờ!" Daniel nhìn ông ấy hỏi, cậu là gấp gáp trả thù lắm rồi.

"Không vội, cậu cứ nghỉ trước đi, bởi vì một khi bắt đầu khoá huấn luyện, cậu sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu!" Max nở nụ cười kỳ dị trả lời cậu.

Ông ấy đã nói như vậy, Daniel cũng chỉ đành thuận theo mà thôi, cậu tắm rửa xong liền lăn ra ngủ ngon lành. Mấy ngày vừa rồi bôn ba bên ngoài đã khiến cậu mệt mỏi, cho nên vừa đặt lưng xuống giường liền chìm vào giấc mộng ngay.

Sáng sớm ngày hôm sau, Daniel còn đang say giấc nồng, thì cậu đã bị Max đánh thức dậy, bọn họ phải rời khỏi đây trước. Nơi này không thể tập luyện, mà phải trở về nhà của ông ấy.

"Oáp...khi nào thì chúng ta đến nơi?" Vừa đi Daniel vừa ngáp dài, cậu vẫn còn khá là buồn ngủ.

"Không lâu nữa đâu, qua ngọn núi này sẽ đến!" Max bình tĩnh trả lời cậu, ông ta đi nhanh về phía trước.

Daniel thấy ông ấy càng lúc càng đi nhanh hơn, cậu cũng vội tăng tốc đuổi theo, nhưng sức lực không đủ, cậu không thể nào mà bắt kịp ông ấy được. Hai người cứ một trước một sau đi qua ngọn núi, cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống.

"Húuuuu..." Đột nhiên một tiếng chó sói tru lên khiến Daniel lạnh sống lưng, cậu vội đuổi theo Max, vì nếu không có lẽ cậu sẽ làm mồi cho lũ chó sói trong khu rừng này mất.

"Max, ông có thể đi chậm một chút hay không?" Daniel mặt mày trắng bệch kêu lên, nhưng ông ấy vẫn không giảm tốc độ.

...

Rất nhanh hai người đã về đến nhà, đó là một ngôi nhà nhỏ phía sau ngọn đồi, một nơi mà dường như mọi thứ đều hòa cùng thiên nhiên hoang dã.

Daniel vừa đến đã đổ gục trước cửa nhà, cậu nhanh tay vứt hành lý trên lưng xuống, rồi nằm ngã ra thở dốc. Đây có lẽ là điều điên rồ nhất cậu từng làm, bởi vì cậu chỉ băng qua một ngọn đồi trong vòng nửa ngày trời.

"Uống chút nước đi!" Max lúc này đi ra đến, ông ấy đưa cho cậu một cốc nước nhỏ.

Daniel khát đến khô cả họng, vì đuổi theo ông ấy một đoạn đường dài mà đến nước cậu cũng chẳng dám uống. Cậu nhanh chóng cầm lấy cốc nước, uống cạn một hơi, lúc này cậu mới có cảm giác được sống lại.

"Mới có như vậy thôi mà cậu đã như kẻ sắp chết rồi, vậy nếu như phải chịu huấn luyện của tôi, thì cậu sẽ chết nhanh lắm đấy!" Trông thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Daniel, Max chế giễu cậu.

"Ông yên tâm đi, tôi sẽ không để bản thân phải chết đâu, ít nhất tôi cũng phải giết được một con ma cà rồng trước khi chết!" Daniel bị chọc ghẹo liền thấy không vui, cậu ngồi bật dậy nghiêm túc đáp.

"Được, hi vọng cậu không làm tôi phải thất vọng!" Max gật đầu nói, rồi quay vào trong nấu thức ăn cho hai người.

Khi Daniel bị Max gọi dậy một lần nữa, bên ngoài mặt trời cũng vừa lên tới, ông ấy lôi cậu ra ngoài và bắt đầu cho khóa huấn luyện săn ma cà rồng.

"Thể lực cậu không tốt chút nào, vậy nên phải tập luyện nhiều một chút! Đầu tiên cậu chạy bộ 20 vòng xung quanh cánh rừng này cho tôi đi! Nhớ là phải mang theo cái này nữa, vì ma cà rồng bọn chúng rất nhanh, và cậu phải nhanh hơn bọn chúng!" Ông ấy ném cho Daniel hai túi cát nhỏ, bảo cậu phải vừa mang nó vừa chạy.

"Cái này..." Daniel chụp lấy hai túi cát, cậu có chút kinh ngạc kêu lên, bởi vì chỉ chạy 20 vòng quanh cánh rừng này thôi đã là một điều không tưởng, vậy mà ông ấy còn cho cậu đeo theo hai túi cát này.

"Làm sao? Cậu không làm được?" Trông thấy gương mặt ngẩn ngơ của cậu, ông ấy nhướng mày hỏi.

"Không có, tôi sẽ làm được!" Daniel lắc đầu đáp, cậu nhanh chóng đeo hai túi cát lên chân, và bắt đầu chạy.

Chỉ mới một vòng đầu tiên, Daniel cảm thấy hai chân của mình mỏi nhừ, cậu thở còn chẳng ra hơi. Nhưng vì Max vẫn luôn quan sát cậu, cho nên cậu không muốn ông ấy cười mình, dù mệt vẫn cố hết sức mà chạy.

"Hộc...hộc..." Tiếng thở của cậu càng lúc càng nặng nề hơn, phổi lúc này bắt đầu thấy hơi nhói một chút, nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được.

"Rầm!" Tuy nhiên chỉ mới vòng thứ 5, chân của cậu đã không đi nổi, mà ngã nhào trên đất.

"Chậc, chậc, cậu như vậy liệu có giết được chúng hay không?" Max trên miệng ngậm một cành cỏ, ông ấy tỏ ra thất vọng ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi.

"Có! Tôi sẽ giết được bọn chúng!" Daniel nắm chặt ngọn cỏ trong tay, cậu cao giọng đáp trả ông ấy, rồi nhanh chóng đứng lên chạy tiếp.

"Hừ!" Max khẽ nhếch môi cười, ông ta quay người trở về nhà để nấu bữa trưa.

Daniel trên trán đã nhễ nhại mồ hôi, chiếc áo bên ngoài cũng đã ướt sũng, cậu vẫn lê đôi chân nặng trịch đi về phía trước. " Cố lên, mình làm được mà! Chỉ chút nữa thôi là hoàn thành rồi, mình phải kiên trì hơn!" Vừa đi cậu vừa khích lệ bản thân.

"Huỵch!" Cuối cùng đã làm xong nhiệm vụ được giao, cậu nằm vật xuống nền cỏ, bắt đầu hít thở thật sâu, cảm nhận sự dễ chịu đến từ không khí trong lành.

Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ không chịu nổi thử thách của Max đâu, nhưng bởi vì Daniel có dòng máu của quỷ hút máu trong người, cho nên bấy nhiêu cũng không làm khó được cậu.

"Này, không có thời gian nghỉ ngơi đâu, mau đến ăn cơm đi, rồi tiếp tục bài học mới nào!" Lúc này Max đi đến nói.

Daniel xốc lại tinh thần, cậu đứng lên chạy theo ông ấy trở về nhà, hai người cùng nhau ăn cơm. Bữa cơm tuy đạm bạc, nhưng cậu lại thấy ngon vô cùng, có lẽ do quá đói.

Sau khi dùng bữa xong, Max dẫn Daniel vào nhà kho cũ kỹ của mình, ông ấy cầm lấy một cái rìu đưa nó cho cậu. "Tiếp theo chính là học cách chém đầu của lũ ma cà rồng, đây là rìu thường cho nên không thể giết được chúng, chờ khi nào cậu thành thục rồi, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ chế tác vũ khí, làm cho cậu một cái bằng bạc!" Ông ấy cẩn thận nói thêm.

Tiếp theo hai người đi vào rừng, Max chọn ra những gốc cây cổ thụ khá to, và bắt cậu phải chặt lìa chúng. Điều này thật không dễ dàng gì mà, còn khó gấp trăm lần việc chạy bộ kia, bởi cậu làm sao mà chặt đứt nó trong vòng một nhát rìu chứ.

"Cái này có thể chứ?" Daniel nghi hoặc hỏi ông ấy.

"Tôi không bắt cậu phải hoàn thành bài học này ngay, cho nên cậu không cần gấp! Nhưng nếu đã rèn luyện nhiều mà vẫn không làm được, thì cậu không thể đi săn ma cà rồng được đâu, vì cổ của bọn chúng cứng lắm!" Max nghiêm túc trả lời cậu.

Daniel không còn cách nào khác, cậu bắt đầu vung rìu lên và chém vào thân cây, tuy nhiên vì sức không đủ, cho nên chỉ làm cái cây xây xát một chút xíu mà thôi. Cậu hít thở sâu, lại bắt đầu vung rìu lên lần nữa, nhưng kết quả cũng không khả quan là bao.

"Tay nắm chắc lưỡi rìu vào, dồn sức vào cổ tay đi!" Max đứng một bên chỉ dẫn cho cậu.

"..."

Mặt trời bắt đầu đổ bóng, thì Daniel vẫn chưa thể chặt được cái cây nào ra trò. Nhưng ông ấy cũng không vội, liền cho cậu đi nghỉ, vì tay cậu bây giờ đã bị thương không ít.

"Tắm xong thì bôi thuốc này vào đi, nó khá tốt cho vết thương của cậu đó!" Lúc này Max đưa cho cậu một lọ thuốc nhỏ, dặn cậu xử lý vết thương cho đúng cách.

Một ngày tập luyện đến chết đi sống lại, Daniel sau khi bôi thuốc xong cũng nằm ngủ lăn quay, có vẻ cậu đã cạn kiệt sức lực mất rồi.

"Thật hi vọng cậu có thể kế thừa được ý chí của ta!" Max ngồi bên ngoài nhìn vào nói, sau đó lại cầm lấy một bình rượu lên nhấp một ngụm.

Những ngày tiếp theo, các bài huấn luyện của Max càng lúc càng trở nên khó hơn, hôm thì vừa chạy vừa lội suối, hôm thì phải tập đấu tay đôi với ông ấy,... Daniel mỗi ngày trở về nhà cơ thể giống như muốn rã ra thành từng mảnh, tuy nhiên điều đó vẫn không đủ dập tắt ý chí của cậu.

"Daniel, ngày mai ta phải ra ngoài làm việc, cậu ở nhà tiếp tục tập luyện nhé!" Lúc này Max đem đến thuốc giảm đau cho cậu, không quên nhắc đến chuyện ngày mai mình phải đi săn.

"Ông đi đâu vậy Max? Có thể cho tôi theo cùng không? Ở một mình tôi thấy không an tâm!" Daniel đưa tay nhận thuốc, cậu nhíu mày hỏi ông ấy, hiện tại cậu thật sự chưa có đủ can đảm để ở một mình.

_____🍁 To Be Continued 🍁_____

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play