Ông Thành bị câu nói của ông Bạch làm cho ngớ ngẩn cả người, ông cau mày nhìn ông bạn đầy vẻ suy tư, mấy giây sau cảm thấy bạn mình nói quá có lý nên nháy mắt ra hiệu.
Hai ông tụm đầu lại to nhỏ gì đó, đúng lúc này tiếng động cơ ngoài ngõ truyền vào, cả hai mới thôi hành động của mình lại mà trở về trạng thái nghiêm túc.
Thế Thanh lái xe ra sau sân vườn. Một lúc sau, anh từ bên hông nhà đi lên, thấy ông Bạch và ba đang nói chuyện to nhỏ với nhau nên anh chỉ gật đầu nhẹ với họ rồi đi vào trong nhà.
Thế Thanh thấy mẹ cùng với ai đó thấp thoáng trong bếp, chắc là Kiều Nhã Vy, nghĩ tới thôi đã thấy khó chịu, nên anh đi thẳng lên lầu.
Thế Thanh đứng trước cửa phòng của ông nội gõ cửa.
“Vào đi con.”
Nghe chất giọng khàn khàn quen thuộc vang lên từ bên trong, anh nhẹ đẩy cửa vào.
Thế Thanh có thói quen chào hỏi ông nội mỗi khi đi làm về, nên tầm giờ này là ông sẽ lên phòng đợi thằng cháu trai của mình về, rồi ông cháu hàn huyên.
Ông cụ có mái tóc bạc phơ, gương mặt hiền hoà nhưng không kém phần nghiêm khắc, ông ngồi tựa lưng trên một chiếc ghế bập bênh, đung đưa đung đưa bộ dạng khá thoải mái.
Thế Thanh ngồi xuống cạnh ông, mắt nhìn ông hơi khó xử.
“Ông nội. Nếu một ngày nào đó con không nghe lời ông nữa... Thì ông có buồn không, có thất vọng về con không.”
Ông nội nghe nói liền dừng ngay động tác, ông trầm ngâm mấy giây rồi nhìn Thế Thanh cất giọng nghiêm túc.
“Ông chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Ông muốn cho mọi người tâm phục khẩu phục mới kéo dài đến hôm nay, chứ trong lòng ông cháu đã là người thừa kế rồi. Hứa với ông, cháu phải cố gắng.”
“Cháu hứa.”
Thế Thanh cười, gật đầu một cái, ngoài mặt anh rất ổn nhưng bên trong thì lại xót xa vô cùng, anh như bị dồn vào bước đường cùng không lối thoát, mà đau đớn thay anh lại không nỡ để phản kháng.
“Thôi ông nghỉ ngơi đi, cháu về phòng đây.”
Anh vừa quay đi, là bên ngoài truyền tới hai tiếng gõ cửa "cốc... cốc"
Thế Thanh khựng lại bước chân, anh tự hỏi là ai đây, mẹ hay là Kiều Nhã Vy. Anh mở cửa ra.
Kiều Nhã Vy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng, cô vén tóc mai nhìn Thế Thanh e thẹn.
“Bác gái bảo em lên phòng gọi ông xuống dùng cơm.”
Thế Thanh đút tay vào túi quần, bộ dạng thong thả, thái độ lơ đễnh, anh tuỳ tiện đập một tiếng "ừm", rồi lướt qua người Kiều Nhã Vy đi thẳng về phòng mình.
Kiều Nhã Vy nhìn theo bóng lưng anh ngầm tức giận, chẳng lẽ cô không đoan trang hiền thục, không xinh đẹp mỹ miều, hay cô có gì quá đáng khiến cho Cao Thế Thanh còn không thèm nhìn cô một cái hay đứng lại chào hỏi cô lấy một câu mà vội vàng rời đi như gặp phải ma. Đúng là tức chết mà. Anh cứ tiếp tục lạnh lùng cao ngạo với tôi đi, để coi tôi bẫy anh thế nào.
“Cháu đừng nhìn nữa, tính tình của nó hơi lạnh lùng, khó gần, nếu cháu hiểu nó thì sẽ biết nó là người ấm áp, không khô khan như cháu nghĩ đâu.” Ông nội từ trên ghế đứng dậy, ra tới cửa thấy cô cháu dâu tương lai cứ đưa mắt nhìn chằm chằm ai đấy ngoài kia, ông không nhịn được lên tiếng.
Kiều Nhã Vy giật mình theo phản xạ, vội vàng thu hồi biểu cảm khó chịu của mình, trong nháy mắt cô đã trở về cái dáng vẻ thân thiện thường thấy.
“Con chào Ông.”
Kiều Nhã Vy cười gượng, xấu hổ cúi đầu.
Rồi quay sang khoát tay ông nội, dìu ông bước xuống lầu. Thấy ông không hề tỏ vẻ khó chịu với mình Kiều Nhã Vy như mở cờ trong bụng, nếu mà có thể lấy được lòng tin và yêu thương của mẹ Thế Thanh nữa, thì việc mình trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cao chỉ còn là thời gian mà thôi, nghĩ tới đây, Kiều Nhã Vy càng thêm phấn khích.
Mẹ của Thế Thanh là bà Ngọc Thanh Tâm trước khi lấy ba anh bà cũng từng là diễn viên nổi tiếng, sau kết hôn thì lui về ở ẩn, chăm sóc chồng con.
Biết được chuyện này Kiều Nhã Vy càng thêm tự tin có thể giữ chân được trái tim của Thế Thanh bên mình, và chiếm được cảm tình của tất cả người thân trong gia đình của anh. Kiều Nhã Vy càng nghĩ càng thêm đắc ý ra mặt.
Sau khi dìu ông nội yên bề trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim quý hiếm thì Kiều Nhã Vy chạy tọt vào nhà bếp phụ bà Tâm và mấy cô giúp việc mang đồ ăn dọn lên bàn.
Kiều Nhã Vy là minh tinh nổi tiếng, lại cởi mở hoạt bát và rất sốt sắng không hề tỏ ra khó chịu hay cau có gì, bà Tâm và mọi người ai nấy đều gật gù tán thưởng, hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Bà Tâm trong lòng tỏ vẻ hài lòng nhưng lại không biểu hiện ra mặt, bà cũng muốn Thế Thanh mau chóng lập gia đình nhưng nếu con trai không muốn thì bà cũng không ép.
Một lúc sau, ông Thành và ông Bạch từ ngoài sân đi vào, tất cả mọi người vào bàn ăn.
Kiều Nhã Vy luống cuống, không biết ngồi chỗ nào cho phải. Thấy vậy, ông Thành lên tiếng nhắc nhở:
“Con ngồi chỗ này, gần ông nội đi, còn chỗ đó để cho thằng Thanh.” Ông Thành hào hứng chỉ vào vị trí bên phải của nội, rồi lại tiếp tục chỉ vào cái ghế bên cạnh, ông cũng muốn con trai mình với con gái người ta cơ hội tiếp xúc khẳng định tình cảm.
Kiều Nhã Vy cười thầm trong bụng, chẳng phải như vậy cô sẽ có cơ hội nói chuyện với Thế Thanh hay sao.
Một lúc sau, Thế Thanh mặc cái quần dài kaki màu đen, một áo thun trắng ngắn tay bước xuống lầu, mái tóc bổ luống còn ướt hơi xoăn nhẹ trong rất lãng tử, làn da màu bánh mật nam tính, từng đường nét ngũ quan trên mặt xuất sắc tới mức làm ánh mắt Kiều Nhã Vy mở to, càng nhìn càng say.
Bà Tâm thấy vậy không hài lòng, liền hắng giọng cảnh cáo:
“Con ngồi đó đi.” Bà nhìn con trai rồi chỉ tay vào cái ghế trống bên cạnh Kiều Nhã Vy.
Cao Thế Thanh cau mày khó chịu, anh khựng lại mấy nhịp bước chân, do dự không muốn ngồi vào, nhưng khi thấy mọi người đang chờ đợi mình, bất đắc dĩ lắm anh mới ngồi xuống.
“Ăn đi, cậu Bạch với cháu Vy cứ ăn tự nhiên như ở nhà.” Thấy ai cũng chần chừ không đọng đũa, ông nội mới lên tiếng để mọi người tự nhiên hơn.
Ông Thành tự dưng nhìn Thế Thanh chằm chằm làm anh khó chịu, anh không muốn gồng mình hiểu ý ba nên cứ thế mặc kệ.
Bị thằng con làm cho bẽ bàng, ông Thành hơi bực lên giọng:
“Con. Gấp đồ ăn cho em đi, mình là đàn ông phải ga lăng chứ.”
Nghe câu nói như thể đang ra lệnh của ba, bàn tay trái đang để dưới bàn của anh bất giác nắm chặt, Thế Thanh cố gắng che giấu cảm xúc bực bội của mình lại mà đưa tay ra gấp một khúc giò heo hầm, rồi nào tôm, nào mực,.. Gắp liên tục bỏ vào đầy chén của Kiều Nhã Vy.
Kiều Nhã Vy nhìn cái chén của mình mà muốn khóc thật sự, người này là đang có ý gì chứ, không gắp thì thôi có ai ép anh ta đâu.
Ông nội thì quan sát nhất cử nhất động của cháu trai tỏ vẻ không hài lòng cho lắm, không thể thô lỗ như vậy được. Ông Thành khó chịu ra mặt, nó định làm cho con gái người ta bỏ chạy mới vừa lòng à. Còn bà Tâm thì chỉ cần nhìn sơ qua ánh mắt cũng đủ biết con trai mình không thích, Thế Thanh đã không thích rồi thì có ép cũng bằng thừa, chuyện khác thì nó có thể bấm bụng vâng lời nhưng chuyện này e rằng càng ép nó càng phản kháng.
Bà Tâm còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, thì ông Thành đã lên tiếng:
“Ăn xong con dẫn bé Vy đi dạo xung quanh cho khoay khỏa. Hai đứa cũng nên tranh thủ làm quen với nhau đi, sau này mà có đính hôn cũng không bỡ ngỡ.” Ông Thành nhìn con mình không ngại nói ra, xong rồi lại quay mặt về phía ông nội, ý bảo ông nói thêm vài câu. Ông Thành thừa biết mình với thằng con trai không thân thiết cho lắm, chưa chắc lời ông nói anh có để lọt tai không, nên hễ có dịp là kéo theo ông nội họp diễn cùng.
“Ba con nói đúng đó, tuổi con cũng không còn nhỏ gì nữa, cũng nên dựng vợ gả chồng được rồi.”
Ông nội thì cứ nghĩ việc gì tốt là bảo anh phải làm, chưa bao giờ hỏi xem ông có thích hay không, Thế Thanh đã quá quen thuộc với chuyện này nên không có trách gì ông hết.
Anh từ đầu tới cúi không nói một câu nào, ngoài mặt anh tỏ ra thờ ơ nhưng bên trong đã dậy sóng từ bao giờ, chỉ là Thế Thanh giỏi kiềm chế cảm xúc nên không ai thật sự hiểu anh thật lòng muốn gì.
Việc khác thì anh có thể nghe theo nhưng việc này là hạnh phúc cả đời, anh không thể đem ra đánh đổi được, với lại nhiều năm về trước anh đã xác định được người con gái sẽ đi cùng mình là ai rồi, nên sẽ không có chuyện anh cưới người khác. Cho dù 5 hay 10 năm nữa mới tìm thấy Du Nguyệt thì anh cũng chỉ muốn cưới cô thôi, ngoài Du Nguyệt ra sẽ không lấy ai khác.
Kiều Nhã Vy ngồi cạnh cứ muốn mở miệng mà không biết nói sao. Cô cứ có cảm giác Cao Thế Thanh không thích mình.
Nếu đã vậy thì cô không việc gì phải giả vờ xấu hổ thẹn thùng làm gì cho mệt người.
Kiều Nhã Vy bắt đầu chiến dịch đeo bám lấy Cao Thế Thanh, điều đầu tiên mà cô làm chính là quan tâm anh.
“Anh ăn đi. Vừa nãy em nghe bác gái nói anh thích ăn mực.” Cô nàng gắp một miếng mực bỏ vào chén của Thế Thanh.
Anh quay mặt lại lạnh lùng đối diện với vẻ tươi tắn tràn trề thanh xuân Kiều Nhã Vy.
Cô còn tưởng anh sẽ nói rằng "cám ơn em" nên có chút hy vọng.
Nhưng khi anh nói ra câu:
“Tôi no rồi. Ăn xong rồi đi ra đây tôi có chuyện muốn nói.”
Chất giọng lạnh lùng cùng với biểu cảm bất cần lạnh nhạt của Thế Thanh làm Kiều Nhã Vy không vui, cảm thấy không được tôn trọng nên tâm trạng liền chùng xuống khó chịu ra mặt.
“Con xin phép.”
Thế Thanh còn không đợi Kiều Nhã Vy trả lời liền kéo ghế đứng dậy đi thẳng lên phòng.
Kiều Nhã Vy nhìn theo bóng lưng của Cao Thế Thanh mà đáy lòng gào thét trong sự bất mãn, lại còn phải cố mà ăn cho hết đống đồ ăn mà anh ta gắp cho mình.
Updated 138 Episodes
Comments