Trùng Sinh Trở Lại: Bọn Họ Bám Lấy Ta!
"Đừng đi mà...xin anh......"
"Tránh xa tao ra, con nhỏ dơ bẩn này! Thật giống mẹ mày."
"Mau né tụi tao ra một bên. Chỉ có Tiểu Hân mới có thể chơi cùng tụi tao."
Đám trẻ con tầm chín, mười tuổi đều vây quanh một cô bé chỉ trạc năm tuổi mà buông lời cay nghiệt. Đứa trẻ đứng đầu đám liền đá vào người cô bé khiến cô ngã nhào xuống đất, kẹo mút từ túi rơi vãi khắp cả nền đất.
"A, kẹo...kẹo của em.."
Cô bé tên Nhạc Hinh Anh bất lực mà vươn bàn tay nhỏ nhắn này nhặt lên từng viên kẹo. Nhưng đều bị bọn họ giẫm đạp lên khiến chúng bị vỡ ra khỏi bịch. Một đứa nhóc còn cố ý đạp lên tay cô.
"Kẹo này! Kẹo này. Đồ ngu ngốc chỉ biết kẹo."
Nhịn cơ đau từ tay, cô bé vẫn cố gắng giữ lấy những viên kẹo còn nguyên vẹn cuối cùng. Đáy mắt vẫn phản phất bóng hình cậu bé vẫn im lặng ngồi đấy đọc sách.
Bọn trẻ đều cười rất vui vẻ hả hê. Như đang tìm được thú vui cho chúng vậy. Chúng nhìn cô đã lấm lem bùn đất, kẹo cũng đã bị nát cả rồi.
Rồi cô bé tên Tiểu Hân xuất hiện nhanh chóng thu hút ánh nhìn của bốn tên nhóc, liền lặp tức chạy đến xung quanh đứa trẻ đó mà nô đùa, tung hô lên như một nàng công chúa thật thụ.
Hinh Anh gượng gạo ngồi dậy, chân khập khiễng đi đến trước mặt cậu bé ấy, bàn tay dính đầy bụi bặm xòe ra những viên kẹo đưa cho cậu.
"Anh Thần, tặng anh..."
"Không cần. Sau này ăn đi đừng phần cho tôi."
Cậu bé ấy hất thẳng tay xuống. Không đợi Hinh Anh nói gì nữa liền gập cuốn sách lại mà rời đi.
Bị đạp không khóc! Bị bọn nhóc rủa mắng không khóc! Kẹo vỡ không khóc! Bản thân lấm tấm bụi bặm sẽ bị mẹ đánh vẫn không khóc! Duy chỉ có lời nói của cậu nhóc này khiến cho Hinh Anh bật khóc lên nức nở.
***
"Đừng mà, buông tôi ra.....hức...hức....các người mau buông tôi ra."
"Ầy, vẻ mặt dâm đãng như thể mời gọi đàn ông này mà cũng xinh tha, thật ghê tởm!"
Mạc Thiên có chút khinh bỉ nói, nhưng tay lại hành động ngược lại với lời nói, trực kéo tà váy cô lên tận eo mà súy xoa.
"Này, làm ít thôi kẻ điên này!"
Tôn Lữ Quân một bên đánh mạnh vào Mạc Thiên, nhưng cũng nhanh đã hòa nhập cuộc vui vào. Bọn họ chà đạp, phỉ nhổ lên cơ thể đầy vết thương cũ mới chồng lên nhau. Cơ thể cô đau nhức cô cùng, cả nước mắt cũng đã rơi lã chã trên khuôn mặt đáng thương này.
Chúng vẫn luôn đối xử hành hạ, xem cô như người hầu, như công cụ để chúng phát tiết. Lần này chẳng khác gì những lần trước. Đâu đó, ánh mắt của cô vẫn đặt lên con người vẫn cắm mặt vào màn hình, im lặng không nói lời nào.
Sau khi chịu đả kích. Hạ thân đau nhức khiến Hinh Anh khẽ cong người lại, tay gượng lấy tấm mền bên cạnh che ngang người mình.
Bạch Duệ Thần lúc này mới đứng dậy, bước đến đặt xuống vài lọ thuốc mà nhắc nhở.
"Sau khi tỉnh thì tự mình chăm sóc cho tốt!"
Rồi cũng rời đi. Nụ cười nhẹ của cô dần hiện lên khuôn mặt, tim cũng phút chốc nhảy lên một chút. Ấm áp chính là cảm giác này!
***
"Duệ Thần, anh...anh đừng lấy chị em có được không?"
"Hinh Anh, tôi không thích cô. Tôi lại càng không thích cơ thể dơ bẩn của cô!"
Ánh mắt Duệ Thần theo năm tháng vẫn sắc sảo nhưng thêm phần lạnh lùng. Hắn vẫn chăm chú nhìn vào cô đang thay đổi từng nét mặt từ đỏ chói thành tái xanh.
"Duệ Thần, em vẫn yêu anh. Vĩnh viễn!"
Tâm của Hinh Anh lúc này đầy sự hỗn độn. Bên ngoài là ba mẹ cô và người chị rất xinh đẹp. Bọn họ đang mắng chửi, đập cửa bên ngoài thúc cô mau chóng mở cửa vì sắp đến giờ thành hôn. Ở trong Bạch Duệ Thần cũng gần như mất kiên nhẫn mà nheo mắt lại.
"Cô đừng điên nữa được không? Mau chóng mở cửa, vợ tôi đang chờ bên ngoài."
Vợ tôi? Hai từ nay khiến cho lòng cô vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Đau hơn cả lúc bị bọn người kia cưỡng hiếp, hơn cả những đòn roi của mẹ cô. Tại sao nơi lồng ngực cô lại khó chịu như thế này? Tại sao....
Nhìn thấy đôi mắt sốt ruột của hắn, cô đoán chừng hắn đã muốn xông lên mà đánh cô. Nhưng chưa kịp để hắn bước đến, Hinh Anh đã chạy đến ban công, xoay người lại đối diện với hắn.
"Duệ Thần, anh tin không khi em đang mang trong mình dòng máu của anh?"
"Cô bị bao nhiêu người chơi qua rồi lại bảo của tôi?"
"Thật xin lỗi. Em ích kỷ."
Chỉ sau câu nói đấy, cả thân thể cô lơ lửng trên không. Chưa đầy vài giây đã mạnh mẽ đáp xuống đất.
Cô nghe được tiếng xươnv cốt mình tan rã, nghe được tiếng ồn ào xung quanh. Cả ánh mắt kia, ánh mắt thật đẹp đấy đã khiến cô gái nhỏ tương tư suốt ngần ấy năm trời. Giờ đây hết rồi.
Trời ạ, nếu có kiếp sau, xin cho Nhạc Hinh Anh con làm lại mọi thứ. Sẽ không để bản thân chịu thiệt như thế nữa!
Updated 29 Episodes
Comments
cô bé đu boy love
❤️❤️
2024-02-26
0
Chỉ Chỉ ~ngôn tềnh ~
tội cho cj quá ài khổ vì yêu
2023-10-08
0
ngược na9 đê
mẹ mấy thằng tra nam
2022-10-25
0