Một tờ giấy liền được ném tới, Đường Tiểu Hy ném luôn cho Diệp Lạc Thần chiếc bút.
"Đọc kỹ rồi ký tên"
"Hợp đồng?"
Diệp Lạc Thần hoan hỷ đọc từng chữ, thật anh muốn thốt lên ba từ "Oh my gosh!" đấy. Thú vị đến mức búng tay bịch bịch vào mảnh giấy. Sau đó từ từ dời tầm mắt sang Cố Tịnh Hải, bày ra vẻ mặt chán chường.
"Hayza..Sao lại là làm vệ sĩ ba năm, tôi còn tưởng là hợp đồng tình nhân!" - Nói rồi, lại tự cười phấn khởi.
"Có ký không?" - Cố Tịnh Hải không nhìn trực diện đối phương, rút con dao xoay xoay trên tay một cách điêu luyện. Ngữ khí đậm chất thách thức, không đơn thuần chỉ là thăm dò ý kiến.
Nhìn thế, ai cũng biết là Cố tổng đang đe dọa. Diệp Lạc Thần thầm nuốt nước bọt một cái. Vấn đề này anh vô cùng tư lự. Nếu đồng ý với điều kiện của Cố tổng, thì anh đương nhiên mang danh phản bội Sở Hà mất. Ai ai cũng rõ, anh là người được Sở Hà trọng dụng, cái bà la sát này là mẹ kế Cố tổng đây.
Tuy bên cạnh Sở Hà, ngoài mặt Diệp Lạc Thần không trên danh nghĩa gì cả, vốn dĩ anh là người phóng khoáng, nhưng thực chất "hối lộ" không biết bao là tiền của Sở Hà, có thể gọi nôm na là "chạy vặt". Như vậy gọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e. Hơn nữa, Cố Tịnh Hải và Sở Hà lại ngầm đối đầu nhau, Diệp Lạc Thần chỉ là chiếc cầu bắc ngang, về hướng nào cũng không đặng.
Ký cũng chết, mà không ký cũng chết.
"Tôi a.." - Diệp Lạc Thần đảo mắt suy nghĩ, thật là làm khó anh quá đi.
Điều Diệp Lạc Thần đắn đo là không rõ Cố Tịnh Hải có mục đích gì, khi không lại chiêu mộ anh. Chẳng lẽ cái nhan sắc trời cho này lại quyến rũ phụ nữ tới vậy. Hoặc có thể gọi là "chịu trách nhiệm" gì đó cho cái thân trai này chẳng hạn. Vậy thì hời quá rồi!
Lương tháng mà anh nhận được nếu ký hợp đồng này không hề nhỏ, chính là gấp ba lần của Sở Hà. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ một bước lên mây vậy đâu. Là gì, thì sau khi anh ra khỏi chỗ này, cũng không có mạng để dùng.
Nhưng lúc này, cái sự mê tiền lại trổi dậy, thôi thúc anh hết mức.
"Ba ngày, cho tôi ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày tôi sẽ trả lời cô, được chứ?" - Diệp Lạc Thần bất đắc dĩ đưa ra đề nghị.
"Anh nghĩ anh là ai?" - Đường Tiểu Hy bức xúc định xấn tới.
Thì bị cái hắng giọng của Cố Tịnh Hải làm cho im bặt, đứng yên phồng mang trợn mắt với Diệp Lạc Thần.
Cố Tịnh Hải một lần nữa phóng con dao cái phập, bức tranh treo tường liền rớt xuống, sau đó cô đứng dậy, bước một bước ngang với Diệp Lạc Thần, liếc nhìn anh một cái.
"Được! Quyết định vậy đi!"
Nói rồi, cô hướng về phía cánh cửa mà đi tới.
"Ơ..nhưng mà..Cố tổng.."
Đường Tiểu Hy ngơ ngác không hiểu gì cả, tự dưng Cố tổng nhà cô lại cho qua dễ dàng vậy chứ. Thấy vậy, Tiểu Hy với nhanh chiếc áo choàng nối gót theo sau mà khoác hờ lên vai cho Cố Tịnh Hải.
Mười giây sau, Diệp Lạc Thần nghĩ gì lại nhanh nhảu đuổi theo. Lúc này Cố Tịnh Hải đã ở trước cửa thang máy, anh dang tay chắn ngang, dè dặt gặng hỏi.
"Tôi mạo muội hỏi cô một câu được không?"
Cố Tịnh Hải khoan thai khoanh tay trước ngực, mặt lạnh lặng yên không đáp, lẳng lặng chờ nghe câu hỏi.
"Có phải cô nhìn ra ở tôi là có điểm gì đó rất thu hút không, cho nên cô..?"
Diệp Lạc Thần vừa cười cười nói nói, vừa vuốt mái tóc ngố của mình như một nam thần, với phong thái tự tin, nhưng rốt cuộc chỉ vì cái nhìn không hài lòng của Cố Tịnh Hải, câu hỏi lại dở dang chẳng thể rõ ràng. Không hiểu sao trước mặt Cố tổng, thì ngôn từ của một kẻ ba hoa lại như nước cuốn trôi.
Thực chất, Cố Tịnh Hải đoán ra ý của Diệp Lạc Thần. Ai mà bỗng dưng được Cố tổng trọng dụng thì cũng thắc mắc như vậy thôi, không vì người đó có chút bản lĩnh, nhân phẩm tốt thì cũng vì một lý do bất khả đáng nào đó. Còn Diệp Lạc Thần đây, dĩ nhiên không ngoại lệ.
"Anh nghĩ sao?"
"Tôi a.."
Mắt sắc Cố Tịnh Hải dán lên người, khiến Diệp Lạc Thần cứng họng. Anh nghĩ gì bậy bạ đâu chứ, nghĩ sao nói vậy, chẳng lẽ sai rồi.
Ting..
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Diệp Lạc Thần liền đứng nép sang một bên, đưa tay cung kính mời Cố Tịnh Hải bước vào. Đường Tiểu Hy theo sau, trước khi cửa đóng, còn cố tình lè lưỡi trêu tức người bên ngoài.
"Được Cố tổng tin tưởng là phước ba đời nhà anh rồi, ở đó mà thắc mắc."
"Cô..Sư tử Hà Đông!"
Diệp Lạc Thần tức tối giơ tay dọa đánh, quơ quào trong không trung vài cái rồi hạ xuống.
Ở cạnh anh toàn là những người phụ nữ kỳ quặc, không phải la sát thì là cọp cái, không cọp cái thì là tảng băng ngàn năm.
"Ông trời ơi! Tôi làm gì nên tội?" - Anh ngán ngẩm cào cào cái đầu, mà muốn phát rồ lên kêu gào.
Ầm..Đúng lúc một tiếng sấm truyền tới. Hình như trời quang mây tạnh, không hề có giọt mưa nào cả.
"Không phải chứ!" - Diệp Lạc Thần giật nảy, ngẩng lên nhìn trời than khổ.
"Nhắc ông thì ông liền trả lời, lúc bảo ông cho tôi tiền, thì không thấy tờ nào rơi xuống, quá bất công đi!"
Nhưng không phải nga, tiếng sấm ở tận trên cao, sao lại nghe đâu đây quanh người anh vậy. Thiên Lôi mới gõ một cái, mà thân thể run run luôn rồi. Anh liền sờ sờ túi quần, hóa ra là điện thoại rung.
"Cố tổng dọa tao thì thôi đi, mày cũng dọa tao nữa, thiệt là..!" - Diệp Lạc Thần định ném điện thoại đi, nhìn lại số hiển thị là "Chị Sở", liền ôn nhu.
"Chắc phải đổi chuông rồi!"
Nói một câu, chân dài anh sải bước, vừa đi vừa ấn nút nghe.
"Alo, chị Sở"
Updated 57 Episodes
Comments
An Vy
Chị viết mấy đoạn kiểu nó nhân hoá nhưng vẫn nhập vào cốt tr, thấy lạ lạ mà đọc kh chán luôn í
2022-01-01
1
An Vy
Điện thoại rung thôi mà anh nghĩ gì sâu xa thế 😔
2022-01-01
1
Mạc Hạ Tử
Truyện vệ sĩ... weo weo =)))
2021-12-26
1