Tiểu Thư Ác Ma, Xin Dừng Tay!
"Ưm.." - Cố Tịnh Hải cắn môi rên rỉ, sự cuồng nhiệt và mạnh mẽ ở đôi môi người đàn ông này khiến toàn thân cô tan rã.
Đầu óc cô quay cuồng trong mơ hồ, cổ họng cay xè vì uống quá nhiều rượu. Vì thế cô làm một chuyện mà không ai ngờ tới. Cô bám víu vào Diệp Lạc Thần, nhiệt tình đáp lại anh bằng nụ hôn nóng bỏng nhất. Rồi loạng choạng tiến vào phòng anh, chủ động đè anh ở trên giường, ôm lấy anh mặc sức càn quấy.
Ban đầu, Diệp Lạc Thần có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đảo khách thành chủ, ép cô dưới thân người, cúi đầu gặm nhấm môi cô, sâu và dai dẳng.
"Cô chắc chứ?" - Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo nhưng đầy mị hoặc của anh phát ra, thì thầm bên tai cô.
"Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng" Đôi mắt cô lờ đờ nhắm lại, cô chạm môi lên cơ ngực rắn rỏi của anh, rồi di chuyển dần đến cơ bụng săn chắc.
Diệp Lạc Thần nhếch môi bất đắc dĩ, nhìn cô gái với gương mặt ửng hồng có chút hơi men phảng phất dưới thân mình, chẳng còn lưỡng lự, cởi ngay bộ váy bó màu trắng trên người cô. Thân thể trắng nõn, không chút bút tích khuyết điểm với đường cong mê người lộ ra, khiến anh càng thêm rạo rực. Dù anh là người có tự chủ mạnh mẽ, nhưng giờ phút này đây, món ngon đã dâng tận miệng còn không mau xơi thật là uổng phí, về sau nhất định hối hận. Bên dưới anh đã phản ứng kịch liệt rồi, chờ đợi làm gì.
Cố Tịnh Hải bên dưới anh đã mềm oặt, nữ tổng đài bá đạo thường nhật một khi rơi vào dục vọng lại như mèo con ướt át. Đôi mắt cô mơ màng nhìn anh, ôm lấy cổ anh, tựa vào lồng ngực anh, cắn môi khẽ gọi.
"Aaa..Lạc Thần!"
Anh nâng eo cô lên, mạnh mẽ tiến vào. Người cô co rúm lại, anh nhẹ nhàng vỗ về để cô thả lỏng. Cô ghìm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, nơi cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
Ban đầu, anh rất dịu dàng ra vào, sau đó lại dần dà trở nên điên cuồng. Cảm giác khó chịu trong cô cũng biến mất thay vào đó cảm giác khoan khoái vô hạn. Hai thân thể liên tục tạo ra những âm thanh khiến người khác đỏ mặt.
Trong căn phòng tối lúc này, hai con người không mảnh vải che thân quấn lấy nhau môi lưỡi không rời, không chút kẽ hở. Màn đêm lại tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ, đâu đó ở một góc nào đó, lại có thêm một chấm đỏ nhấp nháy, tại một vị trí mà chủ nhân lắp đặt nó mới rõ tường tận.
Sáng hôm sau, Diệp Lạc Thần bị tiếng chim ríu rít làm cho thức giấc. Anh nheo mắt, khẽ đưa bàn tay che mặt, nắng sớm rọi vào đến tầm nhìn có phần chói lóa.
Theo phản xạ, anh vươn tay tìm nữ nhân bên cạnh, nhưng lại là một khoảng không trống vắng.
Không phải chứ, ăn sạch sẽ rồi định bỏ chạy?
"Diệp Lạc Thần, mau dậy đi!"
Chưa kịp định thần thì một gáo nước đã tạt vào mặt, Diệp Lạc Thần hoàn hồn bật dậy. Đường Tiểu Hy bên cạnh giường anh khoanh tay, huênh hoang quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới mà không chút ngượng, còn nhướng mày khiêu khích.
Diệp Lạc Thần bấy giờ mới nhìn lại mình, khỏa thân, anh đang khỏa thân đấy, nhìn cái gì mà nhìn chứ. Anh ngước lên nhìn Tiểu Hy cười cười, rồi cầm ngay chiếc chăn quấn quanh thân người.
"Cô..cô..nam nữ thọ thọ bất tương thân, cẩn thận không lấy được chồng nga, đừng bảo sao tôi không báo trước!"
"Mặc quần áo vào đi, Cố tổng đang đợi anh kìa!"
Đường Tiểu Hy hếch mặt về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cố Tịnh Hải nãy giờ vẫn ngồi lặng im, tay cầm dao từ từ gọt táo, không để tâm những gì diễn ra. Toàn thân tỏa ra khí lạnh, khiến người khác không rét mà run.
Không hiểu sao, đêm qua cuồng nhiệt như thế, sáng ra lại làm như không có gì, điềm tĩnh đến lạ thường. Như rũ sạch tất cả trách nhiệm, mà trách nhiệm gì ở đây..Diệp Lạc Thần, người chịu thiệt thòi là nữ nhân, anh quá hời rồi còn gì.
"Còn không mau mặc quần áo vào!"
Thấy Diệp Lạc Thần cứ ngẩn ra, Đường Tiểu Hy liền hối thúc. Diệp Lạc Thần lập tức bừng tỉnh, dời tầm mắt khó hiểu sang Tiểu Hy. Bảo người ta mặc quần áo vào, mà đứng ngây ra đó, định chiêm ngưỡng thân thể anh đây a.
"Tiểu Hy, cô chắc chứ?"
"Ý anh là sao?" - Tiểu Hy vẫn chưa hiểu gì.
"Đêm qua..Cố tổng của cô và tôi..đã..đã.." - Diệp Lạc Thần ngượng miệng, bèn diễn tả động tác tay để Tiểu Hy hình dung.
"Cô nhìn thấy thân thể nam nhân bao giờ chưa, nếu chưa..thì đây.." - Diệp Lạc Thần ngón người định tung chăn, thì..
"Lưu manh!" - Đường Tiểu Hy liếc xéo anh, mắng một câu rồi quay mặt nơi khác.
"Nhận ra ngay từ đầu có phải được hơn không?" - Diệp Lạc Thần bước xuống giường, vừa mặc đồ vừa càm ràm, ánh mắt lại hướng về Cố Tịnh Hải, quan sát biểu tình của cô.
Không ngờ cô lại như một pho tượng.
"Kể từ đêm qua, tôi đã xác định cả thân thể đẹp ngời ngời này của tôi chỉ là của Cố tổng nhà cô thôi, có hiểu không?"
Đúng lúc, Diệp Lạc Thần mặc xong quần áo, liền bấu lấy vai Đường Tiểu Hy mà móc mỉa.
Đường Tiểu Hy hừ một tiếng kinh thường: "Anh không biết lấy gương mà soi lại mình a, có thế nào cũng không xứng với Cố tổng, là đỉa mà đòi đeo chân hạc, không có cửa đâu!"
Với lời miệt thị của Đường Tiểu Hy, Diệp Lạc Thần không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi. Bản tính anh lưu manh, nên mặt dày, bị đối xử thế nào cũng quen rồi, mấy lời này với anh mà nói như bụi bẩn phủi tí là bay ấy mà.
Diệp Lạc Thần thư thái tiến đến chỗ Cố Tịnh Hải, khom người định ngồi xuống, mông chưa chạm được ghế..Âm thanh lạnh lẽo đã cất lên.
"Ai cho anh ngồi?"
Updated 57 Episodes
Comments
🍧Dương Mạn Hy🍒[Uy Tín]🥀
Qua thăm kô nek^^
2022-01-12
1
Hạ Trình
fufu, thôi nào sáng lên 🌝
2022-01-04
0
An Vy
Con gái mà mãnh liệt như vậy thật hứng thú nha🛐
2021-12-30
1