Sáng hôm sau khi Ánh Dương ngủ dậy thì bố mẹ đã đi làm từ lúc nào không hay, điều duy nhất còn sót lại đó là tấm giấy note được dán trên cánh cửa tủ lạnh “Ánh Dương, bố mẹ có cuộc phẫu thuật quan trọng nên đi làm trước. Khi nào con dậy nhớ ăn sáng nhé! Tiền ăn bố mẹ để ở trên bàn uống nước đó, yêu con gái nhiều!”
Ánh Dương dựt tờ giấy note trên cửa tủ xuống và ném vào sọt rác và đeo balo đi học. Khi đến gần cổng trường thì Ánh Dương đã nhìn thấy Đình Dũng đang tay trong tay với một cô bé hình như là học sinh của trường khác hay sao đó, đây không biết là người yêu thứ bao nhiều của “thằng điên” trong trường rồi. Trong đầu Ánh Dương lúc này đang hiện lên một kế hoạch vô cùng hay. Không đợi lâu cô liền tiến về phía Đình Dũng và nói lớn “Anh yêu, sao hôm nay không sang đón em vậy?”
Cô bé đang đi cạnh Đình Dũng buông tay anh chàng ra và nói với giọng như sắp khóc đến nơi rồi “Anh Dũng, chuyện này là sao? Cái chị bốn mắt này là ai thế?”
“Bé con à, không phải như em nghĩ đâu. Đây chỉ là bạn của anh thôi, không phải người yêu của anh đâu bé” Đình Dũng luống ca luống cuống giải thích, cô bé này khó khăn lắm anh chàng mới có thể tán đổ được, không thể vì con nhỏ bạn thân này mà mất được.
Ánh Dương không để cô bé kia kịp lên tiếng mà chen lời vào, giọng nói đầy giận dữ xen lẫn một chút gì đó buồn tủi “Chúng ta chỉ là bạn thôi sao? Anh nói vậy mà được hả?“
Đình Dũng nhìn con bạn của mình lúc này thầm thán phục, sao nó lại không đi làm diễn viên luôn đi chứ? Có khi còn được giải nữ diễn viên mới xuất sắc luôn đấy chứ?
“Đồ tồi!” Cô bé kia giận dữ quay sang tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt đẹp trai lãng tử của Đình Dũng rồi đùng đùng bỏ đi
Sau khi cô bé kia bỏ đi Đình Dũng quay sang nhìn cô bạn thân của mình với ánh mắt đầy lửa đỏ “Triệu Ánh Dương chúng ta có lẽ cần phải nói chuyện rõ ràng rồi đấy, cậu bị điên à mà làm vậy chứ? Có biết tôi khó khăn lắm mới cưa đổ con bé đó không?”
“Thì có làm sao không? Tôi vẫn nhớ lúc tôi còn yêu nhau với anh Tuấn Hoàng chính cậu cũng làm ra trò này đó. Ông bà ta có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, tôi chỉ là đang học tập cậu thôi” Nói xong Ánh Dương liền vui vẻ đi đến trường mặc cho Đình Dũng tức sôi máu ở đằng sau đang trút giận lên cái cây gần đó.
“Triệu Ánh Dương tôi thề nếu cậu có người yêu tôi sẽ không tha cho cậu đâu!” Đình Dũng đứng giữa đường hét lớn rồi đùng đùng bỏ đi. Người đi đường lúc này quay sang nhìn anh chàng với vẻ mặt đầy sự khó hiểu, vài người còn tưởng cậu là sinh vật lạ nữa.
Còn Tuấn Anh lúc này đang ngồi trên ghế livestream của mình và mân mê cái điện thoại, từ lúc anh gửi lời mời kết bạn cho cô bé tên Dương kia đến giờ cũng đã được hơn 12 tiếng rồi thế mà vẫn không có một chút hồi âm nào cả. Chẳng lẽ cô bé kia coi anh là lừa đảo hay gì mà lại không thèm quan tâm đến anh vậy chứ? Anh đường đường cũng là một game thủ đình đám trong giới thế mà bị một con nhóc còn chưa tốt nghiệp cấp ba không quan tâm là sao vậy trời.
Tuấn Dương lơ mơ từ trên đi xuống để uống nước thìthấy thằng em trai mình cứ ngồi đực ra trên ghế mân mê điện thoại liền hỏi “Tuấn Anh, em làm gì vậy hả? Sao hôm nay dậy sớm thế? Bình thường giờ này em đang ngủ lăn quay trên giường mà?”
“Anh ba, nếu một chàng trai gửi lời mời kết bạn cho một cô gái mà không được hồi âm thì sao?” Tuấn Anh không nhịn được mà kéo tay anh trai ngồi xuống bên cạnh mình và hỏi
“Có hai trường hợp, một là chàng trai đó không phải gu của cô gái đó, hai là cô gái đó đã có người yêu rồi” Tuấn Dương chống tay lên bàn và nói
“Rõ ràng chưa bao giờ nghe em ấy nhắc đến người yêu của em ấy mà với lại không phải gu sao lại đồng ý chơi game chung hơn hai tháng trời vậy cơ chứ?” Tuấn Anh lẩm bẩm trong miệng
Tuấn Dương nhìn khuôn mặt đăm chiêu của em trai mình liền hiểu ra chàng trai và cô gái ở đây chính là Tuấn Anh và cô bé có ID Aurora kia, anh chàng đứng dậy đi lên tầng đồng thời không quên bỏ lại một câu nói “Hoặc có thể Aurora đang bận cho kì thi tốt nghiệp sắp tới nên không để ý điện thoại cũng nên, cứ chờ một thời gian ngắn nữa có khi sẽ có hồi âm đó”.
Tuấn Anh nghe anh trai mình nói liền gật gù tán thành xong nhận ra điều gì đó liền đứng bật dậy hét lớn: “Em không có chờ hồi âm của Aurora đâu”
Vừa dứt lời thì Tuấn Anh lại chợt nhận ra rằng mình đang giấu đầu lòi đuôi liền vò đầu bứt tóc.
Tuấn Dương vừa bước vào phòng thì nghe thấy anh trai mình hỏi “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Em nghĩ chúng ta sắp có em dâu rồi đấy”
Tuấn Thành bật dậy và hỏi “Đừng bảo với anh là con bé mà mấy đứa chơi game cùng suốt mấy tháng nay đấy nhé?”
“Đúng rồi, em nghe Tuấn Anh bảo là nó gửi lời mời kết bạn cho con bé từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được chấp nhận”
“Thật không ngờ ngoại trừ Hạ Anh ra thì cũng có một đứa khiến cho Tuấn Anh phải đắn đo suy nghĩ vậy. Mà Tuấn Anh nó có đối tượng rồi còn mày thì sao? Mày nên nhớ mày lớn hơn nó 2 tuổi đấy? Tính chờ thằng Tuấn Anh nó có con rồi mới chịu tìm người yêu hả?”
“Nếu mà như anh có vợ xong vẫn phải ở lại căn cứ thì thà không có vợ còn hơn” Tuấn Dương chùm chăn lên đầu và bĩu môi nói
“Ơ hay, tại vì dạo này tập luyện xong muộn quá rồi nên anh mày mới không về nhà chứ mày tưởng anh muốn hả?” Tuấn Thành vung chân đạp cho em trai mình một cái rồi đi ra khỏi phòng
Tuấn Dương nói không sai, quả thực anh đã lấy giấy đăng ký kết hôn từ năm ngoái rồi nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức được cho vợ mình một đám cưới thật long trọng đã vậy dạo gần đây hai đứa còn không ở chung nữa. Tuấn Thành chuyển đến căn cứ ở mặc cho vợ sống một mình trong căn nhà rộng lớn ấy. Làm một người đàn ông, một người chồng như anh thì quá tồi tệ rồi.
Bỗng nhiên Tuấn Thành lao vào phòng lấy áo khoác và chia khóa xe chạy xuống nhà. Thấy anh trai mình đi từ trên tầng xuống Tuấn Anh liền hỏi thăm và biết được anh trai muốn về nhà nên mặt dày đòi về theo. Bây giờ mới cho hơn 8 giờ sáng rồi nên đường xá không còn đông đúc nữa, chỉ hơn 40 phút Tuấn Thành và Tuấn Anh đã có mặt ở nhà của bố mẹ mình. Nghe thấy tiếng chuông cửa, mẹ anh – bà Hoa từ trong nhà chạy ra mở cửa
“Con chào mẹ, bố có ở nhà không?”
“Hôm nay là ngày gì mà cả con trai lẫn con dâu đều đồng loạt đồ về đây thế nhỉ?” Bà Hoa ngạc nhiên hỏi
“Là sao vậy mẹ” Tuấn Anh ngơ ngác hỏi
“Vợ chồng thằng Hoàng về từ hôm qua này xong giờ hai đứa bay lại về nữa, tí nữa thằng Dương con về không thì nói luôn một thể đi”
Người phụ tên Hoa này chính là mẹ của Tuấn Anh tên là Bùi Ngọc Hoa là người sáng lập nên chuỗi cửa hàng mĩ phẩm đình đám LD. Chồng của bà là ông Lương Duy, người sáng lập ra công ty kĩ thuật phần mềm EG. Tập đoàn này cũng chính là đơn vị tài trợ cho đội tuyển Eagle Gaming mà Tuấn Anh đang thi đấu. Gia đình nhà họ Lương có tổng cộng 4 người con trai lần lượt là Lương Duy Hoàng, Lương Tuấn Thành, Lương Tuấn Dương và Lương Tuấn Anh. Ngoài trừ con trai cả đang làm kinh doanh ở công ty của gia đình ra thì ba người con trai còn lại đều là game thủ hết.
Sau khi vào nhà Tuấn Anh chào hỏi bố xong liền về phòng mình lấy đồ còn Tuấn Thành thì ngồi trên ghế sopha thưa chuyện với bố mẹ.
“Bố, mẹ! Con muốn tổ chức hôn lễ với Ánh”
“Chẳng phải lúc trước bảo là không muốn tổ chức hôn lễ hay sao?” Bà Hoa ngồi trên ghê ngạc nhiên hỏi
“Con cũng từng nghĩ chỉ cần đăng kí kết hôn rồi chung sống với nhau như vậy là được nhưng có lẽ là con đã sai rồi. Vợ con mặc dù được ở bên cạnh chồng mình như lại chẳng có được một lời chúc phúc từ bạn bè gần xa gì cả nên con muốn tổ chức hôn lễ với cô ấy”
Nghe con trai nói vậy Ông Duy quay sang nhìn vợ và khẽ mỉm cười, đứa con trai này của họ đã thực sự trưởng thành rồi, đã biết suy nghĩ đến hạnh phúc của vợ nó rồi đây.
Bà Hoa từ tốn hỏi cậu con trai của mình “Con đã bàn chuyện này với vợ mình chưa hả Thành?”
“Con muốn tạo sự bất ngờ cho Ánh nên vẫn chưa nói cho cô ấy biết”
Ông Duy vừa lật tở báo trên tay mình vừa hỏi “Vậy con muốn khi nào tổ chức hôn lễ đây”
“Có lẽ là sau giải đấu mùa đông sắp tới”
Ông Duy vừa đọc báo vừa nói “Được, cứ nhất trí như thế đi”
Tuấn Thành đứng dậy định rời đi “Vậy con đi trước đây”
“Ơ thế còn thằng Tuấn Anh thì sao?” Bà Hoa hốt hoảng hỏi xong liền quay sang gọi cô giúp việc trong nhà “Chị Dân ơi, chị mau vào gọi thằng Tuấn Anh cho tôi với”
“Kệ tí cho nó đón taxi về đi mẹ, giờ con định về nhà chứ chưa định về căn cứ đâu mẹ. Con đi trước đây” Tuấn Thành nói xong liền cúi đầu xin phép bố mẹ và đi về.
Chiếc xe của Tuấn Thành vừa rời đi thì Tuấn Anh từ trong phòng đi ra và hỏi “Anh Thành đâu rồi mẹ?”
“Vừa đi rồi, nó bảo con tí tự đón taxi mà về nhé”
“Dạ?!” Tuấn Anh hoang mang hỏi lại, trong lòng lúc này đang tự oán trách người anh trai này của mình. Lương Tuấn Thành, tình anh em có chắc bền lâu ha anh?
Updated 94 Episodes
Comments