Đứng giữa hơn mười vạn tia chớp, hắn dường như đem toàn bộ sự bi thương và nỗi phẫn hận của mình mà hét lớn: "Cửu Thiên Huyền Lôi ghê gớm lắm sao! Có bản lĩnh thì giết ta đi! Làm ta thân xác tiêu tán đi!".
Thiên Lôi càng đánh, hắn càng điên cuồng hơn.
"Dừng lại đi!".
Đang trong thời khắc tuyệt vọng nhất, hắn bất giác liền nghe thấy được một giọng nói vô cùng quen thuộc, quen đến mức dường như hắn đã quên mất rằng nàng không còn sống nữa.
"Nàng mất rồi! Ta còn mong chờ điều gì chứ! Ta giờ đây như một con thú nằm cô độc trong góc phòng".
Ngày ngày nhớ nhung nàng, ngày ngày đi tìm kí ức về nàng tìm hình ảnh nàng trong tuyệt vọng...
Hắn thật sự đã không còn đủ dũng khí mà sống nữa! Nàng đi rồi, sống lay lắt trên cõi đời này thì có ích gì chứ!
Hắn đau đến nỗi chết đi sống lại! Thử nghĩ xem một nam nhân si tình khi mất đi người mình yêu nhất sẽ đau như thế nào?
.........
Hắn điên cuồng, cố gắng tàn phá hết tất cả mọi thứ để trấn áp cơn đau tuyệt vọng nhưng... điều đó là không thể! Không có nàng, hắn chỉ là một con thú bị người đời chửi rủa, cố gắng chém giết,... như một con thú hoang cầu sự cứu rỗi.
Ba trăm năm trước, từ khi gặp nàng, từ khi thấy nàng, từ trong tuyệt vọng vô tình lé lên một tia sáng nhỏ nhoi! Tia sáng ấy chính là động lực để hắn sống tiếp. Tia sáng đó có thể nói nhỏ bé như một hạt cát bụi, một khi gió thổi qua ắt sẽ bay đi, nhưng... đối với hắn, nó là tất cả!
Ba trăm năm sau, ánh sáng nhỏ nhoi đó cũng lụi tàn...
Nhưng cũng chính vào khoảng khắc ấy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên, ánh sáng ấy lại xuất hiện một lần nữa kéo hắn ra khỏi trong bóng tối cô độc của chính mình! Nó giống như sự an ủi nhẹ nhàng khiến trái tim hắn dần trở nên ấm áp. Chính lúc này... hắn lại một lần nữa được nhìn thấy nàng.
Nữ tử xuất hiện với khuôn mặt nghiêm túc kiêu hãnh nhưng không thể che dấu được khí chất ôn nhu từ trong nội tâm nàng.
Nàng sở hữu một làn da trắng như tuyết, mái tóc bạc kết hợp với đôi mắt xanh ngọc bích, đôi môi mỏng nhẹ làm cho nàng dù lạnh lùng đến mấy cũng không thể mờ đi nét ôn nhu, ấm áp.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng cười nhẹ, nụ cười ấy chứa một nỗi thê lương khó tả thành lời.
Nàng xuất hiện làm những chư thần xung quanh bất ngờ đến ngẩn người...
Lúc này, Hình Thiên như nhận ra điều gì đó liền thốt lên: "Ngân Hoa...ngươi đây là...hồn thể (1)!".
"Đúng vậy! Ta... đến gặp đồ đệ ta lần cuối, xin ngươi đừng cản ta!"- Nàng quay sang nở nụ cười nhẹ nói với Hình Thiên.
Hình Thiên ngạc nhiên vì câu nói lúc nãy: "Ngân Hoa, đừng đến đó, một khi bị thiên lôi đánh vào. Ngươi... có biết chuyện gì xảy ra không?".
"Ta biết! Nhưng ta cần có lời muốn nói với nó!Ngươi... có thể đồng ý không?".
"Ngân Hoa, nếu ngươi vào đó bị nó đánh trúng, ngươi sẽ bị hồn bay phách tán... ta sợ... ngươi... vạn kiếp bất phục!".
Thật không ngờ người khiến một chiến thần như hắn do dự lại là Ngân Hoa.
Từ lâu đã nghe nói Hình Thiên và Ngân Hoa đã quen biết từ nhỏ, tuy không thường trò truyện nhưng dù sao cũng được coi là bạn lâu năm, cũng không thể tránh được sự đồng cảm, huống hồ hắn cũng từng dành sự quan tâm nàng như những người bạn với nhau.
"Ta tự biết bản thân ta làm gì! Nên... ngươi không cần lo cho ta đâu!"- Nàng vẫn dùng giọng điệu như cũ, chỉ có ánh mắt là mang sự tiếc nuối ôn nhu.
"Ngân Hoa... Nàng...!"- Đồng tử hắn co lại, thanh âm run rẩy.
Ngân Hoa đi đến bên cạnh Hàn Mặc, thân ảnh mơ hồ nhàn nhạt xuyên qua hàng vạn thiên lôi đến bên hắn, đôi bàn tay muốn sờ vào má hắn, nhưng không thể... vì nàng giờ đây chỉ là tàn hồn còn sót lại muốn gặp hắn mà thôi. Cầu mà không được, khung cảnh dẫn lối bi thương đến khó tả.
"Hàn Mặc, con là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng là người ta tin tưởng nhất, yêu quý nhất! Cả đời này, người mà ta chưa từng hối hận chính là gặp ngươi!".
Hắn vẫn ngồi đó, từ từ đưa mắt nhìn nàng, thân ảnh Ngân Hoa đang từ từ tan biến trước mắt mình.
Hắn có thể nghe thấy sâu trong lồng ngực mình dâng lên cảm xúc kích động mà chua xót.
Nhất thời một cỗ hận ý dâng lên, tất cả cảm xúc trong lòng hắn như hợp lại làm một mà công kích hắn.
Hắn thở dốc, thốt ra lời nói khác với suy nghĩ của mình: "Sư phụ... Người lừa con! Người đã nói con đợi người trở về, chúng ta cùng đi ngắm mười dặm hoa đào, rồi cùng nhau tìm ẩm thực chốn nhân gian,...Tại sao?! Tại sao người lại đối xử với con như vậy?! Tại sao?!".
Hắn nức nở nói tiếp: "Con ở nơi đó chờ người... Đợi rất lâu... Cuối cùng, lại nhận được tin 'người vì chúng sinh, yên bình cho tam giới, đã...đã...hiến tế thần hồn' rồi! Hức! Hức!... Người hiểu cảm giác lúc đó của ta không? Nó... đau! Đau như ngàn đao đâm thẳng vào lồng ngực ta vậy!".
Ngân Hoa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt hắn nhưng... nước mắt vẫn cứ rơi. Dường như nàng đã quên mất rằng hồn thể không chạm được bất cứ thứ gì, chỉ là một chất lỏng mang hình hài con người mà thôi!...
"Sư phụ, con xin người, người đừng đi nữa, con xin người! Đừng rời bỏ con..."- Hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng, nhưng hồn thể không thể ôm cũng không thể chạm khiến thâm tâm hắn càng lúc càng tuyệt vọng.
"Hàn Mặc, vi sư vẫn luôn ở đây! Ta vẫn luôn ở trong tâm con! Vì vậy... con đừng khóc!"
"Con... thứ con cần không phải cái này! Con...!". Chưa nói hết câu, Ngân Hoa đã ngắt lời: "Suỵt!".
"Ta... một này nào đó sẽ trở về bên con thôi!"- Lời nàng nói nhẹ nhàng thoáng qua, giống như chỉ thuận miệng nói để an ủi hắn vậy.
Hai mắt hắn trừng lớn nhìn nàng mà kích động, hiện rõ nét vui mừng trên khuôn mặt tiền tụy của hắn: "Người nói người có thể đầu thai sao? Có thể gặp lại người lần nữa sao?".
"Đúng vậy! Ta hứa với ngươi!".
Nàng nhìn hắn kích động vui mừng, chỉ có điều, nàng dường như không giữ nổi tâm trạng ấy nữa, càng không nỡ để hắn đau thêm nữa, chỉ đành im lặng mà cười với đối phương.
Hô hấp Ngân Hoa bắt đầu có gián đoạn, trạng thái hồn thể đã đến cực hạn, không thể duy trì thêm được nữa. Thân thể nàng dần dần trở nên mờ nhạt và tan biến. Nhân lúc này, nàng nói với Hàn Mặc câu cuối cùng: "Hàn Mặc... Sống cho tốt, lời hứa lúc trước, kiếp sau ta sẽ bù đắp cho ngươi!".
Ngân Hoa nhắm mắt, để mặc bản thân mình tan biến vào hư không.
Giây phút đó, Hàn Mặc chứng kiến cảnh người mình yêu biến mất trước mắt y. Nhưng vì lời hứa sẽ quay lại của nàng, đôi mắt hắn tràn ngập nét vui mừng lẫn bi thương: "Ngân Hoa! Kiếp sau...Ta... không muốn là đồ đệ nàng nữa, ta... muốn làm phu quân nàng! Được không?".
Rồi sau đó, đạo sấm lại đánh thẳng vào người hắn tạo nên một chấn động cực lớn, tạo nên uy áp khiến cho các chư thần xung quanh bị văng ra khỏi hàng chục thước, miệng hộc máu.
Chờ đến khi làn khói tản ra thì mọi người không ai nhìn thấy hắn nữa, bên trong lôi đài chỉ còn một đống xích xắt bị vỡ,... Còn Hàn Mặc biến mất không để lại dấu vết gì.
(1)Hồn thể: Tên gọi khác là linh hồn, không có hình thể, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Updated 91 Episodes
Comments
Chiêu Toả
ế, từ "trò truyện" sai lỗi chính tả kìa tác giả
2022-06-17
0
𝓗𝓊𝓈𝒷𝒶𝓃𝒹 𝓜𝒾𝓇𝓉𝓎 💞
buồn thật đấy người mình yêu nhất biến mất ngay trước mắt oa oa oa 😭 sao bùn giữ vậy rõ biết là sẽ còn găm nhau oa oa oa
2022-03-29
0
Linh Ngư Nhã
Lọt vào chiếc hố này r!
2022-02-20
0