Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)

Đứng giữa hơn mười vạn tia chớp, hắn dường như đem toàn bộ sự bi thương và nỗi phẫn hận của mình mà hét lớn: "Cửu Thiên Huyền Lôi ghê gớm lắm sao! Có bản lĩnh thì giết ta đi! Làm ta thân xác tiêu tán đi!".

Thiên Lôi càng đánh, hắn càng điên cuồng hơn.

"Dừng lại đi!".

Đang trong thời khắc tuyệt vọng nhất, hắn bất giác liền nghe thấy được một giọng nói vô cùng quen thuộc, quen đến mức dường như hắn đã quên mất rằng nàng không còn sống nữa.

"Nàng mất rồi! Ta còn mong chờ điều gì chứ! Ta giờ đây như một con thú nằm cô độc trong góc phòng".

Ngày ngày nhớ nhung nàng, ngày ngày đi tìm kí ức về nàng tìm hình ảnh nàng trong tuyệt vọng...

Hắn thật sự đã không còn đủ dũng khí mà sống nữa! Nàng đi rồi, sống lay lắt trên cõi đời này thì có ích gì chứ!

Hắn đau đến nỗi chết đi sống lại! Thử nghĩ xem một nam nhân si tình khi mất đi người mình yêu nhất sẽ đau như thế nào?

.........

Hắn điên cuồng, cố gắng tàn phá hết tất cả mọi thứ để trấn áp cơn đau tuyệt vọng nhưng... điều đó là không thể! Không có nàng, hắn chỉ là một con thú bị người đời chửi rủa, cố gắng chém giết,... như một con thú hoang cầu sự cứu rỗi.

Ba trăm năm trước, từ khi gặp nàng, từ khi thấy nàng, từ trong tuyệt vọng vô tình lé lên một tia sáng nhỏ nhoi! Tia sáng ấy chính là động lực để hắn sống tiếp. Tia sáng đó có thể nói nhỏ bé như một hạt cát bụi, một khi gió thổi qua ắt sẽ bay đi, nhưng... đối với hắn, nó là tất cả!

Ba trăm năm sau, ánh sáng nhỏ nhoi đó cũng lụi tàn...

Nhưng cũng chính vào khoảng khắc ấy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên, ánh sáng ấy lại xuất hiện một lần nữa kéo hắn ra khỏi trong bóng tối cô độc của chính mình! Nó giống như sự an ủi nhẹ nhàng khiến trái tim hắn dần trở nên ấm áp. Chính lúc này... hắn lại một lần nữa được nhìn thấy nàng.

Nữ tử xuất hiện với khuôn mặt nghiêm túc kiêu hãnh nhưng không thể che dấu được khí chất ôn nhu từ trong nội tâm nàng.

Nàng sở hữu một làn da trắng như tuyết, mái tóc bạc kết hợp với đôi mắt xanh ngọc bích, đôi môi mỏng nhẹ làm cho nàng dù lạnh lùng đến mấy cũng không thể mờ đi nét ôn nhu, ấm áp.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng cười nhẹ, nụ cười ấy chứa một nỗi thê lương khó tả thành lời.

Nàng xuất hiện làm những chư thần xung quanh bất ngờ đến ngẩn người...

Lúc này, Hình Thiên như nhận ra điều gì đó liền thốt lên: "Ngân Hoa...ngươi đây là...hồn thể (1)!".

"Đúng vậy! Ta... đến gặp đồ đệ ta lần cuối, xin ngươi đừng cản ta!"- Nàng quay sang nở nụ cười nhẹ nói với Hình Thiên.

Hình Thiên ngạc nhiên vì câu nói lúc nãy: "Ngân Hoa, đừng đến đó, một khi bị thiên lôi đánh vào. Ngươi... có biết chuyện gì xảy ra không?".

"Ta biết! Nhưng ta cần có lời muốn nói với nó!Ngươi... có thể đồng ý không?".

"Ngân Hoa, nếu ngươi vào đó bị nó đánh trúng, ngươi sẽ bị hồn bay phách tán... ta sợ... ngươi... vạn kiếp bất phục!".

Thật không ngờ người khiến một chiến thần như hắn do dự lại là Ngân Hoa.

Từ lâu đã nghe nói Hình Thiên và Ngân Hoa đã quen biết từ nhỏ, tuy không thường trò truyện nhưng dù sao cũng được coi là bạn lâu năm, cũng không thể tránh được sự đồng cảm, huống hồ hắn cũng từng dành sự quan tâm nàng như những người bạn với nhau.

"Ta tự biết bản thân ta làm gì! Nên... ngươi không cần lo cho ta đâu!"- Nàng vẫn dùng giọng điệu như cũ, chỉ có ánh mắt là mang sự tiếc nuối ôn nhu.

"Ngân Hoa... Nàng...!"- Đồng tử hắn co lại, thanh âm run rẩy.

Ngân Hoa đi đến bên cạnh Hàn Mặc, thân ảnh mơ hồ nhàn nhạt xuyên qua hàng vạn thiên lôi đến bên hắn, đôi bàn tay muốn sờ vào má hắn, nhưng không thể... vì nàng giờ đây chỉ là tàn hồn còn sót lại muốn gặp hắn mà thôi. Cầu mà không được, khung cảnh dẫn lối bi thương đến khó tả.

"Hàn Mặc, con là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng là người ta tin tưởng nhất, yêu quý nhất! Cả đời này, người mà ta chưa từng hối hận chính là gặp ngươi!".

Hắn vẫn ngồi đó, từ từ đưa mắt nhìn nàng, thân ảnh Ngân Hoa đang từ từ tan biến trước mắt mình.

 Hắn có thể nghe thấy sâu trong lồng ngực mình dâng lên cảm xúc kích động mà chua xót.

Nhất thời một cỗ hận ý dâng lên, tất cả cảm xúc trong lòng hắn như hợp lại làm một mà công kích hắn.

Hắn thở dốc, thốt ra lời nói khác với suy nghĩ của mình: "Sư phụ... Người lừa con! Người đã nói con đợi người trở về, chúng ta cùng đi ngắm mười dặm hoa đào, rồi cùng nhau tìm ẩm thực chốn nhân gian,...Tại sao?! Tại sao người lại đối xử với con như vậy?! Tại sao?!".

Hắn nức nở nói tiếp: "Con ở nơi đó chờ người... Đợi rất lâu... Cuối cùng, lại nhận được tin 'người vì chúng sinh, yên bình cho tam giới, đã...đã...hiến tế thần hồn' rồi! Hức! Hức!... Người hiểu cảm giác lúc đó của ta không? Nó... đau! Đau như ngàn đao đâm thẳng vào lồng ngực ta vậy!".

Ngân Hoa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt hắn nhưng... nước mắt vẫn cứ rơi. Dường như nàng đã quên mất rằng hồn thể không chạm được bất cứ thứ gì, chỉ là một chất lỏng mang hình hài con người mà thôi!...

"Sư phụ, con xin người, người đừng đi nữa, con xin người! Đừng rời bỏ con..."- Hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng, nhưng hồn thể không thể ôm cũng không thể chạm khiến thâm tâm hắn càng lúc càng tuyệt vọng.

"Hàn Mặc, vi sư vẫn luôn ở đây! Ta vẫn luôn ở trong tâm con! Vì vậy... con đừng khóc!"

"Con... thứ con cần không phải cái này! Con...!". Chưa nói hết câu, Ngân Hoa đã ngắt lời: "Suỵt!".

"Ta... một này nào đó sẽ trở về bên con thôi!"- Lời nàng nói nhẹ nhàng thoáng qua, giống như chỉ thuận miệng nói để an ủi hắn vậy.

Hai mắt hắn trừng lớn nhìn nàng mà kích động, hiện rõ nét vui mừng trên khuôn mặt tiền tụy của hắn: "Người nói người có thể đầu thai sao? Có thể gặp lại người lần nữa sao?".

"Đúng vậy! Ta hứa với ngươi!".

Nàng nhìn hắn kích động vui mừng, chỉ có điều, nàng dường như không giữ nổi tâm trạng ấy nữa, càng không nỡ để hắn đau thêm nữa, chỉ đành im lặng mà cười với đối phương.

Hô hấp Ngân Hoa bắt đầu có gián đoạn, trạng thái hồn thể đã đến cực hạn, không thể duy trì thêm được nữa. Thân thể nàng dần dần trở nên mờ nhạt và tan biến. Nhân lúc này, nàng nói với Hàn Mặc câu cuối cùng: "Hàn Mặc... Sống cho tốt, lời hứa lúc trước, kiếp sau ta sẽ bù đắp cho ngươi!".

Ngân Hoa nhắm mắt, để mặc bản thân mình tan biến vào hư không.

Giây phút đó, Hàn Mặc chứng kiến cảnh người mình yêu biến mất trước mắt y. Nhưng vì lời hứa sẽ quay lại của nàng, đôi mắt hắn tràn ngập nét vui mừng lẫn bi thương: "Ngân Hoa! Kiếp sau...Ta... không muốn là đồ đệ nàng nữa, ta... muốn làm phu quân nàng! Được không?".

Rồi sau đó, đạo sấm lại đánh thẳng vào người hắn tạo nên một chấn động cực lớn, tạo nên uy áp khiến cho các chư thần xung quanh bị văng ra khỏi hàng chục thước, miệng hộc máu.

Chờ đến khi làn khói tản ra thì mọi người không ai nhìn thấy hắn nữa, bên trong lôi đài chỉ còn một đống xích xắt bị vỡ,... Còn Hàn Mặc biến mất không để lại dấu vết gì.

(1)Hồn thể: Tên gọi khác là linh hồn, không có hình thể, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hot

Comments

Chiêu Toả

Chiêu Toả

ế, từ "trò truyện" sai lỗi chính tả kìa tác giả

2022-06-17

0

𝓗𝓊𝓈𝒷𝒶𝓃𝒹 𝓜𝒾𝓇𝓉𝓎 💞

𝓗𝓊𝓈𝒷𝒶𝓃𝒹 𝓜𝒾𝓇𝓉𝓎 💞

buồn thật đấy người mình yêu nhất biến mất ngay trước mắt oa oa oa 😭 sao bùn giữ vậy rõ biết là sẽ còn găm nhau oa oa oa

2022-03-29

0

Linh Ngư Nhã

Linh Ngư Nhã

Lọt vào chiếc hố này r!

2022-02-20

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2 Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3 Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4 Chương 4: Đầu thai.
5 Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6 Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7 Chương 7: Cô nương tóc trắng
8 Chương 8: Lục Xà
9 Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10 Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11 Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12 Chương 12: Ôm nàng
13 Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14 Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15 Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16 Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17 Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18 Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19 Chương 19: Linh Cẩm
20 Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21 Khi tác giả bít chuyện
22 Chương 21: Hội lồng đèn
23 Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24 Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25 Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26 Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27 Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28 Chương 27: Đạo sĩ thối
29 Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30 Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31 Chương 30: Thích khách
32 Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33 Chương 32: Phiền ông rồi!
34 Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35 Chương 34: Ngân... Hoa?!
36 Chương 35: Đôi tay dính máu
37 Chương 36: Giả bệnh
38 Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39 Chương 38: Lên kiệu
40 Chương 39: Vở kịch?
41 Chương 40: Người cùng thuyền.
42 Chương 41: Tố Nguyệt
43 Chương 42: Ngủ chung một giường
44 Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45 Chương 44: Giao dịch
46 Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47 Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48 Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49 Chương 48: Bữa sáng
50 Chương 49: Không so đo
51 Chương 50: Vở kịch thêm một người
52 Chương 51: Điều tra từng người
53 Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54 Chương 53: Hình phạt
55 Chương 54: Tiệc tẩy trần
56 Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57 Chương 56: Hồn độc
58 Chương 57: Kẻ đáng nghi
59 Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60 Chương 59: Nữ nhân cay độc
61 Chương 60: Ác mộng
62 Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63 Chương 62: Nghi vấn?
64 Chương 63: Rời khỏi nàng
65 Chương 64: Lời từ biệt
66 Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67 Chương 66: Đi không để lại một lời.
68 Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69 Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70 Chương 69: Kí ức vườn đào
71 Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72 Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73 Chương 72: Bàn chuyện
74 Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75 Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76 Chương 75: Tết Tháng Trắng
77 Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78 Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79 Chương 78: Trúng xuân dược
80 Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81 Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82 Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83 Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84 Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85 Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86 Chương 85: Bị tập kích
87 Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88 Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89 Chương 88: Đêm lộng gió
90 Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91 Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2
Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3
Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4
Chương 4: Đầu thai.
5
Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6
Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7
Chương 7: Cô nương tóc trắng
8
Chương 8: Lục Xà
9
Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10
Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11
Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12
Chương 12: Ôm nàng
13
Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14
Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15
Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16
Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17
Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18
Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19
Chương 19: Linh Cẩm
20
Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21
Khi tác giả bít chuyện
22
Chương 21: Hội lồng đèn
23
Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24
Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25
Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26
Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27
Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28
Chương 27: Đạo sĩ thối
29
Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30
Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31
Chương 30: Thích khách
32
Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33
Chương 32: Phiền ông rồi!
34
Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35
Chương 34: Ngân... Hoa?!
36
Chương 35: Đôi tay dính máu
37
Chương 36: Giả bệnh
38
Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39
Chương 38: Lên kiệu
40
Chương 39: Vở kịch?
41
Chương 40: Người cùng thuyền.
42
Chương 41: Tố Nguyệt
43
Chương 42: Ngủ chung một giường
44
Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45
Chương 44: Giao dịch
46
Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47
Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48
Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49
Chương 48: Bữa sáng
50
Chương 49: Không so đo
51
Chương 50: Vở kịch thêm một người
52
Chương 51: Điều tra từng người
53
Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54
Chương 53: Hình phạt
55
Chương 54: Tiệc tẩy trần
56
Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57
Chương 56: Hồn độc
58
Chương 57: Kẻ đáng nghi
59
Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60
Chương 59: Nữ nhân cay độc
61
Chương 60: Ác mộng
62
Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63
Chương 62: Nghi vấn?
64
Chương 63: Rời khỏi nàng
65
Chương 64: Lời từ biệt
66
Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67
Chương 66: Đi không để lại một lời.
68
Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69
Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70
Chương 69: Kí ức vườn đào
71
Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72
Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73
Chương 72: Bàn chuyện
74
Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75
Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76
Chương 75: Tết Tháng Trắng
77
Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78
Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79
Chương 78: Trúng xuân dược
80
Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81
Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82
Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83
Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84
Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85
Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86
Chương 85: Bị tập kích
87
Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88
Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89
Chương 88: Đêm lộng gió
90
Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91
Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play