Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.

Câu nói của Quân Lam Thần khiến trong lòng lũ người đó có chút lung lay, do dự, đưa mắt nhìn nhau, ghé tai nhau xì xào bàn tán: "Cũng đúng, ta nhớ tên đạo sĩ đó quả thật là chỉ nói những lời vô căn cứ."

Nhân lúc lũ người đó không chú ý mà đang quay đi quay lại hết người này người kia ghé tai nhau thủ thỉ bàn tán, Quân Lam Thần nắm chặt tay Phương Hoa đưa nàng thoát khỏi đó. Đột nhiên, trong đám người đó có một người bà lão đã qua tuổi lục tuần bị ngất xỉu, nằm bất động trên nền đất lạnh. Ông lão đứng bên cạnh đó thấy vậy liền trợn mắt hốt hoảng, ngồi bụp xuống đưa đôi tay khua người bà lão, luôn miệng gọi hai tiếng "Nương tử!", thanh âm run rẩy, giọt lệ tuôn trào bên khoé mắt, lăn dài trên đôi má lấm tấm những vết đồi mồi.

Người dân xung quanh thấy cảnh này liền bao quanh nhau trơ mắt nhìn bà lão ấy, ghé tai nhau nói này nói nọ. Dường như không hề có chút tình người nào, chỉ đưa ánh mắt vô cảm hướng phía hai vợ chồng ông lão.

Phương Hoa vừa quay đầu lại chuẩn bị thoát khỏi đó nhưng chưa kịp bước vài bước liền nghe tiếng khóc cùng thanh âm run rẩy kêu gọi người cầu cứu. Vốn là Y nữ, nên những câu nói cầu cứu không thể không khiến nàng lay động mà quay lưng lại, bước tới vị trí của bà lão đang nhắm chặt mắt nằm bất động giữa dòng người đông đúc mà vô tình kia.

Nàng bước thật nhanh vào đám người chen chúc đó, bước đến gần hai vợ chồng ông lão rồi mau chóng lấy những cây kim bạc từ trong rỏ mây ra, cây kim bạc nhỏ mỏng nhẹ chen chúc nhau trong cái túi. Nhẹ nhàng ngồi xuống, muốn đưa tay mình ra hướng phía bà lão, ý muốn bắt mạch cho bà. Ông lão nửa tin nửa ngờ bởi người dân xung quanh đây thường nói nàng là yêu nữ, để nàng ta cứu người ắt sẽ mất mạng. Tin đồn thất thiệt đó không khỏi khiến ông lão đó do dự mà ôm chặt lấy người vợ của mình, không để nàng chạm vào bà.

Phương Hoa nhìn bộ dạng của lão như vậy cũng hiểu được phần nào, ai mà không biết tất cả đều do tin đồn đó hại đi cả đời nghề y của nàng.

Có điều đây là một cơ hội để nàng khôi phục lại thanh danh, người nói cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, càng huống chi là nghề y, không thể thấy chết không cứu.

"Nếu không muốn thê tử ông phải bỏ mạng ở nơi này, thì hãy để nàng cho ta. Yên tâm, giữ thanh nhiên bạch nhật, lại thêm bao con mắt ở, ta sẽ không làm gì được nương tử ngươi đâu. Chậm nửa bước có thể khiến nương tử ngươi mất mạng đó".

Ông lão nghe xong vẫn chưa tin hẳn, nhưng tình trạng hiện tại của nương tử mình như vậy liền không thể không tin nàng. Trong đầu thầm nhủ:" Không sao, đó là thánh nữ Y tộc. Đúng, chắc không sao đâu". Tự nhủ như vậy, ông lão mới từ từ đưa bà lão lại gần nàng, đôi tay run rẩy vì sợ nếu thật sự tin đồn là thật, trong chốc lát sẽ mất đi người mình yêu.

Người dân bao quanh luôn miệng ngăn cản, nói rằng có thể nàng sẽ khiến lão mất mạng, nhưng dù vậy ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác. Nếu thật sự là yêu nữ trong lời đồn, hại chết vợ ông, thì lão sẽ bất chấp mà xông lên báo thù cho vị nương tử đang nhắm chặt mắt bất động kia.

Không trì hoãn thêm nữa, Phương Hoa liền mau chóng rút vài ba cây kim bạc, đưa chiếc đầu sắc nhọn nhẹ nhàng đâm vào da thịt bà lão, người đời gọi đó là thuật Châm cứu.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, đưa đôi mắt kiên định chăm chú đưa tay nhìn từng cây châm cắm vào da thịt. Nghe nói, thuật Châm cứu là một trong ba thuật khó nhất ngành y, khó ai làm được bởi khi chỉ sơ suất một chút thôi đã đủ để lấy đi cả mạng người rồi.

May thay người cứu lão là Phương Hoa, vốn sinh tại làng Y, lại là con gái của Thánh nữ đời trước nên Y thuật của nàng từ nhỏ đã được tộc Y trau dồi bồi dưỡng vì để thừa kế thân phận Thánh nữ, đứng đầu Y tộc. Tất nhiên, khi gặp dịch bệnh hay đại nạn gì, theo quy định nàng phải là người đầu tiên ra trận để noi gương cho toàn tộc.

Ải châm cuối cùng, cũng là của ải quyết định sinh tử của đối phương, đưa đôi tay run rẩy cắm nhẹ vào da thịt, rồi truyền chút nội lực cho nà lão. Qua hai canh giờ sau, bên mép bà lão liền xuất hiện giọt máu từ từ chảy xuống. Ông lão thấy ngồi bên cạnh thấy vợ mình như vậy trên nền đất lạnh, lầm tưởng cô quả thật là yêu nữ. Trợn ánh mắt đầy sát khí nhìn cô, gào to: " Yêu nữ! Ngươi quả thật là yêu nữ! Đáng ra ta không nên tin ngươi! Ta phải giết ngươi!".

Ông lão từ từ đứng lên, rút cây dao luôn để trong ngực áo ra, đưa con dao nên chuẩn bị đâm lấy nàng.

Con dao từ từ đâm xuống, chưa kịp phản ứng, Quân Lam Thần đã dùng tay không nắm chặt lấy con dao đó, đỡ cho nàng.

Con dao sắc bén từ từ đi sâu vào da thịt hắn, máu chảy lòng chòng, từng giọt từng giọt chảy xuống, thấm vào chiếc áo trắng bạc thêm chút hoa văn vàng kim của y, tựa những đoá bỉ ngạn đỏ thẫm nở rộ nơi cổ áo.

Cơ thể bà lão ấm dần, đôi mắt từ từ mở ra, trước mắt là khoảng trời rộng lớn cũng khuôn mặt của một nữ tử tóc bạch kim đang đưa mắt nhìn già, giọng nói đầy những nét mệt mỏi: "Là Thánh nữ đã cứu già sao?".

Ông lão nghe được giọng vợ mình liền đưa mắt xuống nhìn bà, khuôn mặt vui mừng, liền mau chóng thu con dao lại và ngồi xuống đỡ lấy nương tử mình. Thấy bà ấy đã không sao, liền đưa khuôn mặt loay hoay rối bời hướng phía nàng, xin lỗi nàng và vị công tử đó tới tấp. Hứa sẽ đền bù tiền thuốc men do đã làm bị thương người của nàng.

Lương y như từ mẫu, cứu người là ta tình nguyện, nên sẽ không lấy bất cứ thứ gì, chỉ cần tấm lòng thôi là được.

Phương Hoa từ từ đứng lên, đến gần Quân Lam Thần rồi đưa tay nàng đỡ lấy bàn tay bị thương của hắn, thấy vết dao đi sâu vào da thịt liền nheo mắt lại, mau chóng lấy lọ thuốc nhỏ luôn mang theo trên người ra thoa cho hắn. Hắn nhìn nàng, đưa đôi mắt có nét si tình ngắm nhìn người nữ tử ấy, phải chăng chỉ khi bị thương, nàng mới chịu lại gần ta?

Đúng lúc này, Hàn Mặc tay cầm cây trâm hoa đào trở về và thấy cảnh tượng mà hắn luôn sợ hãi nhất trong suốt ngàn năm nay. Thấy người mình yêu nắm lấy tay người đàn ông khác giữa thanh nhiên bạch nhật, trái tim hắn đau... đau lắm, như thắt chặt lại mà muốn ngừng thở. Đôi môi run rẩy lại thêm đôi mắt đọng đầy những giọt lệ, từ từ tràn xuống nơi mi mắt, chảy dài trên má. Hắn sợ... sợ sự việc kiếp trước sẽ lặp lại, sẽ lại bước vào vết xe đổ như năm đó. Không, tuyệt không thể để điều đó xảy ra, Phương Hoa cầu xin nàng... ước nguyện đời này của ta là chỉ cần nàng sống một đời bình an.

Xem ra... cây trâm hoa đào này có lẽ không nên tặng nàng ấy lúc này...

Hàn Mặc đưa ánh mắt căm hận chạy lại gần Quân Lam Thần. Tay nắm chặt lại, dồn hết nội lực trong đó rồi chĩa về hướng y. Lao nhanh như cơn gió đến hướng Quân Lam Thần, người dân quanh đó thấy vậy liền chạy thật nhanh, tránh rước hoạ vào thân.

Hot

Comments

Chupa

Chupa

sắp đc hóng drama

2021-12-27

0

Mayler 彩華(Mayle<3)

Mayler 彩華(Mayle<3)

Cóa drama rùi đây ◉‿◉

2021-12-15

1

Cố Mạn Linh

Cố Mạn Linh

Đi mua trâm cũng lâu cho anh ghen là phải

2021-12-12

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2 Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3 Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4 Chương 4: Đầu thai.
5 Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6 Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7 Chương 7: Cô nương tóc trắng
8 Chương 8: Lục Xà
9 Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10 Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11 Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12 Chương 12: Ôm nàng
13 Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14 Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15 Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16 Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17 Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18 Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19 Chương 19: Linh Cẩm
20 Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21 Khi tác giả bít chuyện
22 Chương 21: Hội lồng đèn
23 Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24 Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25 Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26 Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27 Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28 Chương 27: Đạo sĩ thối
29 Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30 Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31 Chương 30: Thích khách
32 Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33 Chương 32: Phiền ông rồi!
34 Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35 Chương 34: Ngân... Hoa?!
36 Chương 35: Đôi tay dính máu
37 Chương 36: Giả bệnh
38 Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39 Chương 38: Lên kiệu
40 Chương 39: Vở kịch?
41 Chương 40: Người cùng thuyền.
42 Chương 41: Tố Nguyệt
43 Chương 42: Ngủ chung một giường
44 Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45 Chương 44: Giao dịch
46 Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47 Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48 Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49 Chương 48: Bữa sáng
50 Chương 49: Không so đo
51 Chương 50: Vở kịch thêm một người
52 Chương 51: Điều tra từng người
53 Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54 Chương 53: Hình phạt
55 Chương 54: Tiệc tẩy trần
56 Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57 Chương 56: Hồn độc
58 Chương 57: Kẻ đáng nghi
59 Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60 Chương 59: Nữ nhân cay độc
61 Chương 60: Ác mộng
62 Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63 Chương 62: Nghi vấn?
64 Chương 63: Rời khỏi nàng
65 Chương 64: Lời từ biệt
66 Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67 Chương 66: Đi không để lại một lời.
68 Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69 Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70 Chương 69: Kí ức vườn đào
71 Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72 Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73 Chương 72: Bàn chuyện
74 Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75 Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76 Chương 75: Tết Tháng Trắng
77 Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78 Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79 Chương 78: Trúng xuân dược
80 Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81 Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82 Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83 Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84 Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85 Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86 Chương 85: Bị tập kích
87 Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88 Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89 Chương 88: Đêm lộng gió
90 Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91 Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2
Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3
Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4
Chương 4: Đầu thai.
5
Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6
Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7
Chương 7: Cô nương tóc trắng
8
Chương 8: Lục Xà
9
Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10
Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11
Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12
Chương 12: Ôm nàng
13
Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14
Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15
Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16
Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17
Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18
Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19
Chương 19: Linh Cẩm
20
Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21
Khi tác giả bít chuyện
22
Chương 21: Hội lồng đèn
23
Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24
Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25
Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26
Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27
Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28
Chương 27: Đạo sĩ thối
29
Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30
Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31
Chương 30: Thích khách
32
Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33
Chương 32: Phiền ông rồi!
34
Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35
Chương 34: Ngân... Hoa?!
36
Chương 35: Đôi tay dính máu
37
Chương 36: Giả bệnh
38
Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39
Chương 38: Lên kiệu
40
Chương 39: Vở kịch?
41
Chương 40: Người cùng thuyền.
42
Chương 41: Tố Nguyệt
43
Chương 42: Ngủ chung một giường
44
Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45
Chương 44: Giao dịch
46
Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47
Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48
Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49
Chương 48: Bữa sáng
50
Chương 49: Không so đo
51
Chương 50: Vở kịch thêm một người
52
Chương 51: Điều tra từng người
53
Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54
Chương 53: Hình phạt
55
Chương 54: Tiệc tẩy trần
56
Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57
Chương 56: Hồn độc
58
Chương 57: Kẻ đáng nghi
59
Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60
Chương 59: Nữ nhân cay độc
61
Chương 60: Ác mộng
62
Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63
Chương 62: Nghi vấn?
64
Chương 63: Rời khỏi nàng
65
Chương 64: Lời từ biệt
66
Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67
Chương 66: Đi không để lại một lời.
68
Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69
Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70
Chương 69: Kí ức vườn đào
71
Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72
Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73
Chương 72: Bàn chuyện
74
Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75
Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76
Chương 75: Tết Tháng Trắng
77
Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78
Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79
Chương 78: Trúng xuân dược
80
Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81
Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82
Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83
Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84
Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85
Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86
Chương 85: Bị tập kích
87
Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88
Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89
Chương 88: Đêm lộng gió
90
Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91
Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play