Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện

Hàn Mặc nhặt que củi khô bên đường, bước đến con sông phía trước. Nhắm mặt lại, hắn dùng tai cảm nhận tốc độ di chuyển của loài cá rồi ném que củi cắm mạnh phía dòng nước, xuyên vào bụng cùng lúc ba con cá.

Phương Hoa đứng bên cạnh, nàng xắn tay áo để chuẩn bị xuống bắt nhưng chưa phản ứng kịp, Hàn Mặc đã đem chiến lợi phẩm của mình đưa tới nàng khiến nàng không khỏi không bất ngờ mà đưa ánh mắt trầm trồ lên nhìn hắn, ngây người:

"Sao huynh làm được vậy! Huynh biết võ công?".

Hàn Mặc ánh mắt né tránh, hắn chỉ cười mà không nói bởi mọi thứ của hắn đều là do người sư phụ tên Ngân Hoa của hắn dạy. Còn người trước mắt, nàng ấy tên Phương Hoa, là nữ y, không phải người sư phụ cao cao tại thượng của hắn nữa. Nếu phải trả lời, bất quá hắn chỉ trả lời qua loa: "Là do một người đã dạy ta!".

Phương Hoa nhìn ra Hàn Mặc lảng tránh câu hỏi của nàng, ánh mắt hắn như chứa một tâm sự nào đó, thiết nghĩ là chuyện riêng tư, cho nên một người ngoài như ta càng không nên xen vào.

"Được rồi. Ta đói rồi, hay ngồi đây cùng ăn đi!".

Phương Hoa mỉm cười nhìn Hàn Mặc, đưa ánh mắt ôn nhu đó nhìn hắn khiến hắn quên đi câu hỏi vừa rồi mà mỉm cười với nàng.

Bốn mắt nhìn nhau giữa ven sông ngập đàn đom đóm. Nguyệt quang chiếu xuống mặt nước, phản chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Hàn Mặc như bị mê hoặc, hắn mân mê nhìn ngắm khuôn mặt đó, nàng... thật đẹp, đẹp đến mức cho dù màn đêm có bao trùm đi nữa cũng không thể nhu mờ được ngũ quan sắc nét của nữ tử.

Nhan sắc ấy khiến hắn không nhịn được mà nảy ra "tâm ma", muốn giam giữ nàng vào Ma điện để ngày ngày hắn chiêm ngưỡng, mê mẩn nàng.

Mãi tới lúc Phương Hoa nghiêng đầu gọi hắn, hắn mới chịu hoàn hồn lại rồi ngại ngùng hướng mắt phía khác, nói: "À t... ta đi lấy chút củi, rồi cùng nướng cá ăn."

"Được."

Hàn Mặc quay người rời đi, hắn đến những nơi có bụi cây rậm rạp rồi cúi đầu xuống tìm cành củi khô. Chẳng chốc lát, hắn đã quay về, trên tay cầm một nắm lớn.

Hai người ngồi bên bờ sông, cùng nhau nướng cá.

Trong màn đêm u tối cùng bạch nguyệt quang chiếu xuống hồ, lại thêm tiếng lách tách và ánh lửa phập phồng loé lên những tia lửa toả ra hơi ấm khiến hơi lạnh nơi đêm tối bỗng chốc lại ấm áp.

Hàn Mặc và Phương Hoa mỗi người cầm một que gỗ nhỏ, bên trên chính là mấy con cá Hàn Mặc vừa bắt được. Hai người cùng lúc đưa cây que gỗ hướng phía ngọn lửa đang nở rực rỡ nơi màn đêm u tối.

Những con cá "tắm" trong đó đang dần dần toả ra mùi thơm, cái đuôi cong lại, da vàng dần rồi chín hẳn.

"Hàn huynh, ta nướng xong rồi. Huynh bị thương nên ăn trước đi."

Phương Hoa đưa que cá về phía Hàn Mặc, hắn mỉm cười, vui vẻ nhận lấy rồi hắn cũng đưa que cá mà hắn vừa nướng cho nàng ăn: "Ta cũng nướng xong rồi, nàng xem."

Giống với Hàn Mặc, nàng cũng vui vẻ nhận lấy, chỉ có điều, nhìn dáng vẻ Hàn Mặc lúc đó lại có vẻ khá hạnh phúc, ánh mắt hắn như sáng lên vậy.

Hàn Mặc cắn miếng cá, không hiểu tại sao khoé mắt hắn bất giác lại rưng rưng, nghẹn lại. Là do Phương Hoa nướng không ngon sao? Hay con cá đó chưa chín hẳn?...

Đều không phải! Chỉ là... hắn đang cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Nói xem, hơn mười ngàn năm rồi, nhớ lại khi ấy nàng còn là Ngân Hoa, thỉnh thoảng nàng cũng thường nướng cá cho hắn ăn như vậy. Nàng còn từng hứa với hắn rằng sau này sẽ đưa hắn đi ăn sơn hào hải vị nơi nhân gian, cũng hứa với hắn rằng nàng sẽ học thật nhiều công thức tuyệt hơn nữa để hắn nếm thử, không phải ăn miếng cá khét lẹt đó nữa. Nhưng... năm đó, chính nàng đã là người thất hứa, còn để hắn bơ vơ cô độc suốt hơn vạn năm trời.

Giọt lệ lăn dài trên gò má, có điều nay đã không còn là giọt lệ của sự tuyệt vọng nữa mà thay vào đó là sự hạnh phúc khi gặp lại được ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi ấy. Ánh sáng tuy nhỏ nhưng đối với hắn nó... là tất cả.

"Huynh sao vậy? Là cá không ngon sao? Nếu vậy thì đưa ta, ta ăn thay huynh. Ta đưa huynh con khác!"- Phương Hoa nhìn bộ dạng đó của Hàn Mặc liền không khỏi khiến nàng lo lắng.

Hàn Mặc lắc đầu, nghẹn giọng nói: "Không, cá... rất ngon! Ngon tới mức ta cảm động muốn khóc rồi!"

Nghe câu nói ấy, Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ là do cá không ngon hay chưa chín nên hắn mới vậy, nhưng tại sao lại phải cảm động đến phát khóc chứ?

Hai người ăn xong, ánh lửa yếu dần, dễ dàng nhìn thấy đống tro tàn khét lẹt của cành củi khô trong đó.

Hàn Mặc đưa ánh mắt thâm tình hướng phía Phương Hoa, khoé mắt có chút đỏ, giọng hắn nghẹn lại nhưng trầm ấm, nói: "Phương Hoa, ta... có một câu chuyện, nàng muốn nghe không?".

Nói đến đây, Phương Hoa vốn vô cùng thích nghe kể chuyện, đặc biệt là những câu chuyện mang tính hấp dẫn ly kì. Thấy Hàn Mặc nói vậy, nàng không tránh khỏi tò mò mà ngồi sát lại bên cạnh hắn, ánh mắt không giấu nổi tính hiếu kì của nàng: "Được được huynh kể đi!".

"Chuyện kể về một con thú nhỏ, do sinh ra vào ngày xấu, lại thêm ngoại hình có chút khác thường nên từ khi sinh ra, nó đã bị ghét bỏ. Nhiều người rời xa nó, cũng nhiều người quyền rủa nó, trù ẻo nó chết sớm...".

"Vậy nó từng hại ai chưa?"

"Chưa từng! Nó không hề có ý muốn hại ai hết nhưng... nó hận bọn họ. Bọn họ... lũ cặn bã ấy luôn nhìn nó với ánh mắt hận thù đầy sát khí trong khi nó chưa từng làm gì sai. Sau đó..."

"Sau đó như thế nào?".

"Sau đó, có một người con gái, nàng ấy xinh đẹp tựa hoa đào đã đến với cuộc đời nó, cứu nó, cho nó tia hi vọng sống tiếp..."

"Nữ tử đó thật tốt a! Huynh mau kể tiếp đi."

"Nàng đưa nó về nhà, nuôi dạy nó, yêu thương nó, còn từng hứa rất nhiều điều với nó. Nó... lúc đó rất hạnh phúc, coi nàng như một tia sáng trong cuộc đời nó vậy! Nhưng... cuối cùng, tất cả những lời hứa đó là chính nàng đã thất hứa. Nàng quay lưng lại, rời xa nó khiến tia sáng đó bất chợt liền vụt tắt. Từ đó... nó... thành một con thú bơ vơ cô độc, nó... điên cuồng đi tìm nàng, muốn xin nàng một lời giải thích. Nhưng khi gặp lại... nàng ấy đã quên ta mất rồi."

Phương Hoa nghe xong, hai giọt lệ nàng đột nhiên lăn dài trên gò má. Trái tim quặn lại, đau đớn.

Cảm giác... câu chuyện đó liên quan tới bản thân mình vậy. Không hiểu tại sao lại đau lòng đến thế!

Nàng đưa tay đặt lên lồng ngực, nơi trái tim "ngự" trong đó, nhướng mày lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn, khó chịu lại áy náy. Giọt lệ vẫn cứ rơi, rơi mãi không ngừng.

"Nàng..."- Hàn Mặc chưa nói hết câu, Phương Hoa liền mau chóng đứng phắt dậy. Nàng thở mạnh lảng tránh: "Nơi này nhiều bụi quá, bay vào mắt ta rồi! Mau đi về thôi!".

"Được! Vậy cùng về đi."

Hot

Comments

Chupa

Chupa

nhỡ sau khi nghe xong thì nữ9 nhớ lại thì seo nhỉ

2021-12-27

0

Âu Dương Thiên An [ Anwir ]

Âu Dương Thiên An [ Anwir ]

truyện cuốn quớ tr luôn

2021-12-10

0

Alice

Alice

kể r nhờ Phương Hoa nhớ lại thì sao nhỉ

2021-11-29

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2 Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3 Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4 Chương 4: Đầu thai.
5 Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6 Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7 Chương 7: Cô nương tóc trắng
8 Chương 8: Lục Xà
9 Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10 Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11 Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12 Chương 12: Ôm nàng
13 Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14 Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15 Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16 Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17 Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18 Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19 Chương 19: Linh Cẩm
20 Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21 Khi tác giả bít chuyện
22 Chương 21: Hội lồng đèn
23 Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24 Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25 Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26 Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27 Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28 Chương 27: Đạo sĩ thối
29 Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30 Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31 Chương 30: Thích khách
32 Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33 Chương 32: Phiền ông rồi!
34 Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35 Chương 34: Ngân... Hoa?!
36 Chương 35: Đôi tay dính máu
37 Chương 36: Giả bệnh
38 Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39 Chương 38: Lên kiệu
40 Chương 39: Vở kịch?
41 Chương 40: Người cùng thuyền.
42 Chương 41: Tố Nguyệt
43 Chương 42: Ngủ chung một giường
44 Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45 Chương 44: Giao dịch
46 Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47 Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48 Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49 Chương 48: Bữa sáng
50 Chương 49: Không so đo
51 Chương 50: Vở kịch thêm một người
52 Chương 51: Điều tra từng người
53 Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54 Chương 53: Hình phạt
55 Chương 54: Tiệc tẩy trần
56 Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57 Chương 56: Hồn độc
58 Chương 57: Kẻ đáng nghi
59 Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60 Chương 59: Nữ nhân cay độc
61 Chương 60: Ác mộng
62 Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63 Chương 62: Nghi vấn?
64 Chương 63: Rời khỏi nàng
65 Chương 64: Lời từ biệt
66 Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67 Chương 66: Đi không để lại một lời.
68 Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69 Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70 Chương 69: Kí ức vườn đào
71 Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72 Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73 Chương 72: Bàn chuyện
74 Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75 Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76 Chương 75: Tết Tháng Trắng
77 Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78 Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79 Chương 78: Trúng xuân dược
80 Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81 Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82 Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83 Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84 Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85 Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86 Chương 85: Bị tập kích
87 Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88 Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89 Chương 88: Đêm lộng gió
90 Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91 Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2
Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3
Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4
Chương 4: Đầu thai.
5
Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6
Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7
Chương 7: Cô nương tóc trắng
8
Chương 8: Lục Xà
9
Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10
Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11
Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12
Chương 12: Ôm nàng
13
Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14
Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15
Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16
Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17
Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18
Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19
Chương 19: Linh Cẩm
20
Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21
Khi tác giả bít chuyện
22
Chương 21: Hội lồng đèn
23
Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24
Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25
Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26
Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27
Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28
Chương 27: Đạo sĩ thối
29
Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30
Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31
Chương 30: Thích khách
32
Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33
Chương 32: Phiền ông rồi!
34
Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35
Chương 34: Ngân... Hoa?!
36
Chương 35: Đôi tay dính máu
37
Chương 36: Giả bệnh
38
Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39
Chương 38: Lên kiệu
40
Chương 39: Vở kịch?
41
Chương 40: Người cùng thuyền.
42
Chương 41: Tố Nguyệt
43
Chương 42: Ngủ chung một giường
44
Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45
Chương 44: Giao dịch
46
Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47
Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48
Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49
Chương 48: Bữa sáng
50
Chương 49: Không so đo
51
Chương 50: Vở kịch thêm một người
52
Chương 51: Điều tra từng người
53
Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54
Chương 53: Hình phạt
55
Chương 54: Tiệc tẩy trần
56
Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57
Chương 56: Hồn độc
58
Chương 57: Kẻ đáng nghi
59
Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60
Chương 59: Nữ nhân cay độc
61
Chương 60: Ác mộng
62
Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63
Chương 62: Nghi vấn?
64
Chương 63: Rời khỏi nàng
65
Chương 64: Lời từ biệt
66
Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67
Chương 66: Đi không để lại một lời.
68
Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69
Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70
Chương 69: Kí ức vườn đào
71
Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72
Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73
Chương 72: Bàn chuyện
74
Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75
Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76
Chương 75: Tết Tháng Trắng
77
Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78
Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79
Chương 78: Trúng xuân dược
80
Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81
Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82
Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83
Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84
Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85
Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86
Chương 85: Bị tập kích
87
Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88
Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89
Chương 88: Đêm lộng gió
90
Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91
Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play