Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.

Hàn Mặc nắm chặt tay Phương Hoa kéo nàng về nhà. Hắn đi một bước dài làm nàng không theo kịp, vừa đi vừa thở hồng hộc. Đến chân núi, nàng giật tay mình thoát khỏi tay Hàn Mặc rồi cúi thấy người xuống, thở mạnh.

Lúc này, Hàn Mặc mới để ý đến nàng. Hắn quay đầu lại nhìn mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng liền không kìm lòng được mà muốn lại gần, lau đi vết mệt mỏi. Nhưng... không dám, chỉ đành cúi thấp đầu nói một tiếng "xin lỗi" với nàng.

"Rốt cuộc huynh với vị công tử đó có ân oán gì vậy?".

Hàn Mặc nắm chặt tay lại, run rẩy, con ngươi co lại, trong mắt hiện vài tia máu: "Ân oán sao? Thâm thù đại hận thì đúng hơn!".

Thấy hắn như vậy, Phương Hoa tất nhiên cũng có chút sợ sệt, nhưng không hiểu tại sao... trong lòng nàng lại đồng cảm với hắn?

"Được rồi, được rồi! Không nói cái này nữa, nào, đi về thôi!".

Phương Hoa chìa tay ra hướng phía Hàn Mặc, nàng mỉm cười với hắn.

Nụ cười trầm ấm mê hoặc làm Hàn Mặc bất giác liền nguôi giận mà thay vào đó là sự ấm áp được truyền đến từ nụ cười của nàng, hắn đỏ mặt, hướng mắt về phía khác nhưng cái tay lại rất biết nghe lời mà nắm lấy tay đối phương. Bộ dạng của hắn như một con mèo nhỏ vậy, khiến Phương Hoa không nhịn được mà cười, cảm thấy có chút đáng yêu!

"Phải rồi, ta kêu huynh nghỉ yên trong phòng mà dưỡng thương, sao đột nhiên lại chạy đến Vương thành rồi? Lại nói... bộ dạng của huynh... có vẻ khoẻ hơn rồi đi!".

Hàn Mặc nghe xong, người hắn bất giác liền cứng lại, chảy mồ hôi hột: "Ta... ta là... à là ta không yên tâm để nàng đi một mình, sợ nàng lại gặp chuyện như lúc đi hái thuốc, nên... nên ta lén đi theo bảo vệ nàng!".

Lời nói đó... tất nhiên đều là những lí do hắn tự bịa để qua mắt nàng mà thôi.

Quay lại lúc nàng chuẩn bị xuống núi, sau khi nàng bước ra khỏi nhà, hắn liền ngồi dậy bước ra khỏi giường, ý muốn đi theo nàng, tiếp tục hoá vô hình để bảo vệ nàng...

Có điều, chưa kịp bước xuống giường thì đột nhiên trước mặt hắn có một làn khói đen tụ lại rồi liền xuất hiện hình bóng một cô gái, là Linh Lung! Sao đột nhiên cô ấy lại đến đây?

"Ma tôn."

"Ma giới có động tĩnh gì rồi sao?".

Linh Lung cúi đầu xuống hành lễ, nàng do dự một hồi, sau đó liếc nhìn xung quanh.

"Yên tâm đi, hiện tại trong đây chỉ có ta và ngươi."

Lúc này, Linh Lung mới yên tâm chịu nói ra, chỉ là giọng nói có chút lo lắng sợ sệt: "Thuộc hạ nhận được tin báo, nói... nói l... là Thiên đế bước khỏi Thần điện rồi!".

Hàn Mặc nghe xong, hai mắt hắn trợn to kèm theo một cỗ sát khí. Hắn đứng dậy, bước khỏi giường rồi dậm chân thật mạnh xuống nền đất lạnh, toả ra uy lực khiến Linh Lung không chịu được liền bất giác bị đánh bay, khoé miệng hộc ít máu.

Vật dụng trong nhà cũng vì mà hỏng hết. Hắn siết chặt tay lại, móng hắn hằn sâu vào da thịt đến mức rỉ máu, đôi mắt hắn hiện lên vài tia hận ý liền không giấu được sự căm hận như thể muốn nghiền nát mọi thứ vậy.

"Cái gì! Hắn còn có mặt mũi mà bước khỏi Thần điện? QUÂN LAM THẦN!".

Linh Lung chịu cái uy áp đáng sợ của Hàn Mặc liền run rẩy sợ hãi. Cô chỉ biết từ trước đến nay, ngài ấy và Thiên đế có ân oán không độI trời chung mà không hề biết vị Ma tôn cao cao tại thượng trước mắt mình đây sau khi nghe Thiên đế liền nổi giận đến mức này. Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến Ma tôn lại nổi giận đến thế?

"Linh Lung, cô dọn đống đổ nát này đi rồi về điều động thêm một vạn quân Ma tướng trấn áp Thiên giới. Nếu tên khốn đó có động tĩnh gì thì báo ngay cho ta."

Linh Lung nhận lệnh, nàng liền lập tức quay đầu đi, biến mất...

"Không được, ta tuyệt sẽ không để tên đó gặp được nàng! Phương Hoa, kiếp này ta tuyệt không buông tay đâu!".

Hắn bước ra khỏi phòng, bước một bước thật lớn, thân hình cũng dần trở nên mờ ảo rồi biến mất theo làn sương đen.

Chính lúc ấy, hắn thấy cảnh tên đó nắm chặt tay nàng, không nhịn được liền lao đến muốn đánh tên đó một trận ra trò rồi nắm chặt tay Phương Hoa kéo nàng thoát khỏi đó.

Sắc trời đột nhiên u ám, tối tăm, mây đen giăng đầy. Lúc này, những hạt mưa cuối cùng cũng đã rơi, rơi vào những mái ngói lưu ly làm vang lên tiếng lách tách. Trong phút chốc, nhìn ra xa đã thấy những mái ngói ngập đầy nước mưa.

Nước mưa từ mái Lưu ly rơi xuống nền cỏ, trông chúng như vừa mới được "tắm mát". Những chiếc lá xanh mơn mởn đọng từng giọt nước mưa như trang bị cho mình một viên kim cương nho nhỏ trên nền áo xanh vậy.

Tất cả con người đều trốn dưới mái hiên, chỉ duy Phương Hoa và Hàn Mặc là không trốn. Bởi đường lên núi vắng vẻ không một bóng người, xung quanh dày đặc những thân cây cổ thụ. Điều này giúp những hạt mưa trong rừng rơi lẻ tẻ, nhỏ lại.

Hàn Mặc cởi chiếc áo khoác của hắn ra, che lên đầu nàng, giúp nàng không bị ướt.

"Huynh đang bị thương, vết thương tuyệt không thể đụng vào nước được! Áo khoác huynh nhìn cũng khá rộng đó, che chung đi!".

Phương Hoa đưa một nửa còn thừa của chiếc áo che lên đầu hắn. Có điều, hắn lại cao hơn nàng một cái đầu nên việc này đối với nàng có chút khó khăn, chỉ là không ngờ hắn hạ thấp mình xuống, cúi thấp đầu hướng về phía nàng. Hai người cùng chùm lên chiếc áo khoác đi về trong cơn mưa. Không khí lạnh lẽo mà cơn mưa để lại bỗng trở lên ấm áp lạ thường...

Hot

Comments

Chupa

Chupa

truyện cuốn quá trời

2021-12-27

0

Âu Dương Thiên An [ Anwir ]

Âu Dương Thiên An [ Anwir ]

cuốn quớ băng ơi

2021-12-10

0

THK

THK

Cuốn quá trời luôn ó, hóng chap mới nhé.

2021-11-17

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2 Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3 Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4 Chương 4: Đầu thai.
5 Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6 Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7 Chương 7: Cô nương tóc trắng
8 Chương 8: Lục Xà
9 Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10 Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11 Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12 Chương 12: Ôm nàng
13 Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14 Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15 Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16 Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17 Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18 Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19 Chương 19: Linh Cẩm
20 Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21 Khi tác giả bít chuyện
22 Chương 21: Hội lồng đèn
23 Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24 Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25 Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26 Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27 Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28 Chương 27: Đạo sĩ thối
29 Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30 Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31 Chương 30: Thích khách
32 Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33 Chương 32: Phiền ông rồi!
34 Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35 Chương 34: Ngân... Hoa?!
36 Chương 35: Đôi tay dính máu
37 Chương 36: Giả bệnh
38 Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39 Chương 38: Lên kiệu
40 Chương 39: Vở kịch?
41 Chương 40: Người cùng thuyền.
42 Chương 41: Tố Nguyệt
43 Chương 42: Ngủ chung một giường
44 Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45 Chương 44: Giao dịch
46 Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47 Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48 Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49 Chương 48: Bữa sáng
50 Chương 49: Không so đo
51 Chương 50: Vở kịch thêm một người
52 Chương 51: Điều tra từng người
53 Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54 Chương 53: Hình phạt
55 Chương 54: Tiệc tẩy trần
56 Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57 Chương 56: Hồn độc
58 Chương 57: Kẻ đáng nghi
59 Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60 Chương 59: Nữ nhân cay độc
61 Chương 60: Ác mộng
62 Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63 Chương 62: Nghi vấn?
64 Chương 63: Rời khỏi nàng
65 Chương 64: Lời từ biệt
66 Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67 Chương 66: Đi không để lại một lời.
68 Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69 Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70 Chương 69: Kí ức vườn đào
71 Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72 Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73 Chương 72: Bàn chuyện
74 Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75 Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76 Chương 75: Tết Tháng Trắng
77 Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78 Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79 Chương 78: Trúng xuân dược
80 Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81 Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82 Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83 Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84 Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85 Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86 Chương 85: Bị tập kích
87 Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88 Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89 Chương 88: Đêm lộng gió
90 Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91 Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 1)
2
Chương 2: Nỗi đau đớn khi mất đi người yêu. (Phần 2)
3
Chương 3: Chinh phạt Thiên giới.
4
Chương 4: Đầu thai.
5
Chương 5: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 1)
6
Chương 6: Chỉ muốn ở bên nàng (Phần 2)
7
Chương 7: Cô nương tóc trắng
8
Chương 8: Lục Xà
9
Chương 9: Điều ước của Cùng Kỳ.
10
Chương 10: QUÂN LAM THẦN! Cút ra khỏi nàng ấy!
11
Chương 11: Cùng về trong cơn mưa.
12
Chương 12: Ôm nàng
13
Chương 13: Kể nàng nghe một câu chuyện
14
Chương 14: Căn nhà bị cháy.
15
Chương 15: Quái vật ba đầu sáu tay nơi mật thất
16
Chương 16: Lạc mất Hàn Mặc.
17
Chương 17: Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.
18
Chương 18: Mời Quân Lam Thần ăn một bữa.
19
Chương 19: Linh Cẩm
20
Chương 20: Ngươi có ý gì?!
21
Khi tác giả bít chuyện
22
Chương 21: Hội lồng đèn
23
Chương 22:Pháo hoa nở rực rỡ trên khoảng trời rộng lớn
24
Chương 23: Nàng... muốn đuổi ta đi sao?
25
Chương 24: Theo dõi chặt Thiên giới
26
Chương 25: Nơi chiến trường tàn khốc.
27
Chương 26: Ngân Hoa, nàng sẽ sớm về lại bên ta thôi!
28
Chương 27: Đạo sĩ thối
29
Chương 28: Nguồn gốc cái danh yêu nữ
30
Chương 29: Công tử ra tay giúp đỡ
31
Chương 30: Thích khách
32
Chương 31: Ta trước nay vẫn luôn yêu nàng...
33
Chương 32: Phiền ông rồi!
34
Chương 33: Tiểu Hàn Mặc
35
Chương 34: Ngân... Hoa?!
36
Chương 35: Đôi tay dính máu
37
Chương 36: Giả bệnh
38
Chương 37: Nhờ giúp đỡ
39
Chương 38: Lên kiệu
40
Chương 39: Vở kịch?
41
Chương 40: Người cùng thuyền.
42
Chương 41: Tố Nguyệt
43
Chương 42: Ngủ chung một giường
44
Chương 43: Nam nhân chạm mặt, nói sau này muốn tỷ thí với ta?
45
Chương 44: Giao dịch
46
Chương 45: Huynh còn không mau đi!
47
Chương 46: Khai Giới Chi Thần
48
Chương 47: Điện Thần Quang. Cấm thuật?
49
Chương 48: Bữa sáng
50
Chương 49: Không so đo
51
Chương 50: Vở kịch thêm một người
52
Chương 51: Điều tra từng người
53
Chương 52: Bánh hạt dẻ lần đầu gặp gỡ
54
Chương 53: Hình phạt
55
Chương 54: Tiệc tẩy trần
56
Chương 55: Hoàng đế đến thăm
57
Chương 56: Hồn độc
58
Chương 57: Kẻ đáng nghi
59
Chương 58: Thê tử gì chứ?!
60
Chương 59: Nữ nhân cay độc
61
Chương 60: Ác mộng
62
Chương 61: Mảnh vỡ in dấu những vết máu trên sàn
63
Chương 62: Nghi vấn?
64
Chương 63: Rời khỏi nàng
65
Chương 64: Lời từ biệt
66
Chương 65: Máu tanh và tiếng kêu than
67
Chương 66: Đi không để lại một lời.
68
Chương 67: Biết đâu duyên chưa cạn, ngày nào đó sẽ còn gặp nhau...
69
Chương 68: Sự kinh tởm và miệng dã thú
70
Chương 69: Kí ức vườn đào
71
Chương 70: Uống rượu bên cành đào
72
Chương 71: Nữ tử khuôn mặt như tấm băng dày
73
Chương 72: Bàn chuyện
74
Chương 73: Đan Trường Sinh ( Phần 1)
75
Chương 74: Đan Trường Sinh ( Phần 2)
76
Chương 75: Tết Tháng Trắng
77
Chương 76: Đến chùa lễ Phật
78
Chương 77: Kẻ đoản mệnh
79
Chương 78: Trúng xuân dược
80
Chương 79: Hoắc Phong Tố Nguyệt
81
Chương 80: Mặt mũi hoàng gia mất hết rồi!
82
Chương 81: Cắt đứt tình cảm
83
Chương 82: Phê chuẩn đến ngoại thành
84
Chương 83: Chuyến đi không an toàn
85
Chương 84: Chiến Thiên - Ma
86
Chương 85: Bị tập kích
87
Chương 86: Yêu quái mê hoặc lòng người
88
Chương 87: Bổn cô nương là CỬU VĨ HỒ!
89
Chương 88: Đêm lộng gió
90
Chương 89: Quang thần Hi Nhiễm
91
Chương 90: Căn bệnh lạ (Hết phần 1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play