Thê Chủ Thâm Tình Chỉ Sủng Mình Ngươi
Mùa Đông năm nay chẳng dễ chịu chút nào, Lý Tố Quyên nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch, sức khỏe cô đã suy yếu lắm rồi.
Cô đã ký giấy chấp nhận nhường trái tim quý giá đó cho một người khác.
Cô biết dù có được thay tim thì cô cũng sống không được bao lâu nữa. Cơ thể suy yếu, tiếp xúc với đủ các phương pháp điều trị khiến cô thực sự rất mệt mỏi.
Người đó cũng suy yếu như cô, nhưng chỉ mới phát bệnh mấy năm gần đây, hẳn là sẽ cứu được.
Còn cô, hai mươi mấy năm nay lúc nào cũng phải sống trong cơ thể yếu ớt này, lúc nào cũng phải chịu những đau đớn giày vò của căn bệnh quái ác.
Cô vốn là một cô nhi, lớn lên trong một cô nhi viện nhỏ, vì cô quá yếu ớt lại mắc bệnh tim bẩm sinh nên khi cô còn nhỏ cô nhi viện phải bỏ tiền ra để chữa trị cho cô.
Viện trưởng và những người phụ trách là những con người độc ác. Lúc nào cũng không quan tâm đến cô, họ coi cô như một cái gai trong mắt. Vì thế đến khi cô trưởng thành, họ đã tống cô ra ngoài để tự sinh tự diệt. Cho dù có được tài trợ từ các nhà từ thiện, nhưng họ vẫn cam tâm bỏ túi riêng, mục đích mở cô nhi viện cũng chính là tạo một công cụ để trục lợi bất chính.
Hai tháng sau, tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Những ngày gần đây sức khỏe của Tố Quyên không ổn lắm. Dù biết bản thân không còn nghị lực sống nhưng cô lúc nào cũng thể hiện mình rất lạc quan, cô không muốn ba mẹ nuôi buồn.
Nhưng thật ra cô biết, đã đến lúc mình phải đi rồi. Cô mỉm cười với người phụ nữ đã nhận cô làm con nuôi, lúc ấy cô đã quyết định nhường trái tim cho họ.
Bà ấy rất hiền, lại là người tử tế. Gia đình của họ rất ấm áp, là một thứ tình cảm mà cô không có.
"Nếu có kiếp sau, hi vọng thượng đế chấp nhận lời thỉnh cầu của con, cho con được sống trong một gia đình hạnh phúc, có người lo lắng cho con, có người quan tâm con, và con được sống trong một cơ thể khỏe mạnh nhé!".
Ngày mùa đông bão tuyết lạnh giá ấy, cô gái Lý Tố Quyên đã ra đi, trước khi mất cô được nhận làm con nuôi của gia đình mà mình đã nhường tạng, được chăm sóc chu đáo như con ruột của họ. Và có người đã khóc cho cô trong đám tang, được chôn cất trong phần mộ gia đình.
Gia đình họ đã tố cáo cô nhi viện bất lương đó, điều xấu xa bị phơi bày ra ánh sáng. Tâm nguyện của cô đã được hoàn thành.
Nhưng không bao lâu, cô đã tỉnh lại. Khắp thân mình chỗ nào cũng đau nhức.
"Không phải mình đã chết rồi sao? Rõ ràng lúc đó mình hấp hối được ba mẹ nuôi ôm khóc rất nhiều mà, sao lại có thể sống lại?". Cô suy nghĩ trong đầu.
"Đừng nói là mình có chấp niệm gì lớn quá nên đã biến thành quỷ hay cương thi rồi nha!".
"Nhưng cũng không phải, cô nhi viện bất chính đó đã bị điều ra rõ ràng rồi mà. Mình làm sao lại trở thành như thế này rồi?".
Cô cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi lại ngồi dậy nhìn xung quanh, chỗ này thật khác lạ. Cứ như ở vùng nông thôn nghèo nào cách thời cô ở mấy chục năm ấy, phòng này được xây bằng đất sét trộn với rơm rạ, những ô vuông trên tường giống như những cái tủ không có cửa được chất đầy sách và treo tranh phong cảnh. Cô đang ngồi trên một cái giường làm bằng gạch, phía dưới còn có chỗ để đốt củi làm ấm giường khi mùa đông.
Nhà tường đất cũ kĩ, mái nhà lợp bằng loại cây cỏ gì không rõ, nhưng Tố Quyên nhìn thấy mái nhà cũng mục nát lắm rồi, phía kia là cửa ra vào bằng gỗ được khóa trong, cửa sổ trên tường còn có một tổ chim đã đóng lâu, chim rời đi rồi nhưng tổ thì còn đó, chắc là đã lâu không có ai quét dọn.
Vừa mới cúi đầu xuống Tố Quyên cảm giác toàn thân đau đớn mãnh liệt, trong đầu hiện ra vô số những kí ức xa lạ. Những dòng ký ức ở đâu cứ tuôn trào vào trong trí nhớ, dường như nó muốn cô phải khắc cốt ghi tâm.
Cảm nhận được những kí ức đó, cô biết mình đã xuyên không rồi. Lại còn xuyên vào một thời đại kỳ ảo, nữ tôn nam ti.
Nơi này nữ giới được coi trọng và sức lực mạnh mẽ hơn cả nam giới, nam giới luôn luôn bị coi thường và chỉ có thể làm công việc nhà, như là nam công gia chánh,...ai cũng như vậy, địa vị của nam không bằng nữ.
Dựa theo kí ức của thân chủ cơ thể này, Tố Quyên có thể tóm tắt đại khái.
Thân chủ cơ thể này là nữ, cũng tên là Lý Tố Quyên. Là con gái duy nhất của một thê nô Lý gia tên là Trường An, mẫu thân là Lý Kiều Phụng, chỉ là một người dân thường, gia cảnh không giàu có gì nhưng lại lấy tận năm thê nô.
Những thê nô đó mỗi người đều sinh đông con.
Nhà lớn đông người sinh ra chật chội, bọn họ sợ sau này thiệt thòi liền liên thủ hắt hủi một nhà Trường An. Vì nhà họ ít người nên dễ bị bắt nạt.
Trường An bị vu oan hãm hại thê thiếp, bị đuổi ra khỏi nhà, Lý Tố Quyên vì bảo vệ cha mà bị các chị em nhà lớn xúm lại đánh đập không thương tiếc. Bèn chạy tới quan phủ báo quan.
Kết quả là mẫu thân hưu bỏ Trường An, không nhận Lý Tố Quyên làm con gái của bà ấy nữa.
Nhưng vì có luật pháp khống chế, mẫu thân tên là Lý Kiều Phụng phải cho Lý Tố Quyên một phần gia tài để ra riêng và cắt đứt quan hệ, bà ta cắn răng cho Lý Tố Quyên ba mẫu ruộng cằn, một căn nhà, năm nén bạc. Đồng thời phải cắt đứt mọi quan hệ với nhà Lý gia.
Ngay lúc ấy Lý Tố Quyên nhận khế ước, đồng thời đăng ký môn hộ cho nhà mình. Từ nay về sau không ai liên quan gì đến nhau nữa, nhưng Lý Tố Quyên bị đánh khá nặng, lại sốt cao nên cứ thế mà ra đi, Tố Quyên ở thời hiện đại được xuyên qua. Tiếp nhận được cơ thể này, Tố Quyên khẳng định sẽ thay Lý Tố Quyên chăm sóc cho phụ thân nàng ở thời đại này thật tốt, sẽ không để cho ai ức hiếp người.
Updated 35 Episodes
Comments
Nhee Nhee
Eo oi mới vào mở đầu đã cuốn a :333
2021-12-31
0
Gyo đẹp troai số mụt thế giứi
hayyyyy
2021-12-29
0
Mạc Hạ Tử
Truyện rất hợp gu tui nha ✨✨👏
2021-12-29
0