[Mạt Thế Trùng Sinh] Hiện Thực Và Giấc Mơ
"Lâm Hạ, mày giỏi lắm, vậy mà dám để đội trưởng đỡ đòn cho mày. Xem đi, bây giờ anh ấy bị thương nặng như vậy, tìm đâu ra thuốc để chưa đây hả!!??"
Người đang hét ầm ĩ tên Tâm Huỳnh, anh ta có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi lông mày hơi xếch lên trông có phần dữ tợn. Hắn nắm cổ áo Lâm Hạ mà mắng xối mắng xả.
Một anh chàng đứng gần Tâm Huỳnh cảm thấy khó chịu, anh ta bước lên nắm lấy bả vai Tâm Huỳnh : "Phó đội trưởng, đây cũng đâu phải lỗi của Lâm Hạ, anh cần gì phải..."
Còn chưa dứt lời, một đạo phong đao sượt qua má phải của anh ta, tiếp sau đó là bị ném lên cao bổ một cơn lốc xoáy. Ngoài dự đoán, thay vì cơ thể sẽ bị rơi xuống tự do thì anh chàng ấy lại có thể nhẹ nhàng tiếp đất. Anh ta vung tay ra, một loạt mũi tên nước xuất hiện phóng thẳng về phía Tâm Huỳnh.
"Đủ rồi!!" Âm thanh lạnh lẽo của Lâm Hạ vang lên, những mũi tên nước ngưng lại giữa không trung, mà Tâm Huỳnh lại bày ra vẻ mặt giận dữ cùng chán ghét.
Tô Yến Hồng lặng lẽ thu lại những mũi tên nước, tâm tình trở nên nặng nề : "A Hạ, đây không phải lỗi của em"
"Đúng thế, đây không phải lỗi của một mình cậu"
"Đúng thế, bọn này cũng có lỗi. nếu chúng tôi cảnh giác hơn thì chuyện này sẽ không phát sinh"
...
Những thành viên khác của tổ đội cũng bắt đầu lên tiếng cho Lâm Hạ.
Lâm Hạ lắc đầu, cậu nhìn về phía người được gọi là đội trưởng đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Anh ta tên Phong Viễn Đình.
Tình trạng của Phong Viễn Đình rất tệ, nội tạng gần như dập nát xương cốt gãy nứt, nếu không nhanh chóng cứu chữa thì chưa đến 30p nữa anh ta sẽ hoàn toàn mất mạng.
Lâm Hạ không nói hai lời đi đến cạnh Phong Viễn Đình ngồi xuống, đặt một ray lên ngực anh ta, một đạo ánh sáng trắng xuất hiện. Những vết thương trên người Phong Viễn Đình dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà từ từ khôi phục lại như lúc ban đầu.
Cậu lấy ra một băng vải đen quán lên đôi mắt còn đang nhắm nghiền của Phong Viễn Đình mà buộc lại. Mỉm cười mà nói : "Đội trưởng, lần sau nếu chúng ta có duyên phận, chúng ta sẽ lại gặp nhau"
Lâm Hạ dứt lời đứng lên, phủi phủi bụi bám dính trên quần áo của mình. Cậu nhìn Phong Viễn Đình rồi lại quay sang nhìn những người đồng đội đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu suốt 10 năm qua.
Một thứ xúc cảm buồn bã hiện lên khiến tất cả những lời nói sắp ra đến miệng của Tâm Hạ bị bị nghẹn trong cổ họng.
"Thời gian qua cám ơn tất cả mọi người đã chăm sóc và đồng hành cùng tôi. Được quen biết mọi người toi rất cui, nhưng có lẽ tôi vẫn nên rời khỏi đây." Lâm Hạ nhìn tất cả mọi người mà nói. Lâm Hạ biết Tâm Huỳnh và một số người trong đội sớm đã không ưa gì cậu, chỉ mong vậy mau mau biến mất. nhưng vẫn có những người vẫn luôn ủng hộ cậu, nhất là Tô Yến Hồng và đội trưởng Phong Viễn Đình.
Nhưng hôm nay đã phát sinh sự việc như thế này thì cậu cũng không thể tiếp tục ở lại trong đội. Cậu chỉ có thể lựa chọn rời đi.
"Không được!!" Tô Yến Hồng lớn tiếng phản đối : "Em không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải rời đi?"
Lâm Hạ bất đắc dĩ nói : "Hồng ca, chuyện hôm nay đã rõ ràng đến như vậy, em không thể lưu lại. Hơn nữa, nơi đây có rất nhiều người không muốn em lưu lại."
Tô Yến Hồng tức giận, anh ta lườm tất cả thành viên trong đội, rồi quay sang lườm Tâm Huỳnh : "Anh đi cùng em!!" Chất giọng Tô Yến Hồng lạnh lùng mang theo tức giận, lại càng có ngữ khí ra lệnh khiến một số người ở gần hắn sợ đến rụt cổ lại.
Lâm Hạ nhìn hắn không nói gì, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đơn giản là nhìn Tô Yến Hồng.
Phong Viễn Đình đột nhiên hơi động. Hắn khàn khàn lên tiếng : "Lâm Hạ?"
Hắn hơi giơ tay lên, bắt được cánh tay Lâm Hạ.
"Đội trưởng, mắt của anh phải đợi thêm 1 ngày nữa mới hồi phục, đừng gỡ ra" Nhìn thấy động tác toan tháo khăn của Phong Viễn Đình, Lâm Hạ lên tiếng ngăn cản. Mắt của hắn bị tổn thương rất nặng, dù đã chữa lành nhưng trong vòng 1 ngày không thể tiếp xúc ánh sáng.
Phong Viễn Đình ngừng động tác tay của mình lại, tay kia của hắn càng nắm chặt tay của Lâm Hạ hơn : "Ngươi sẽ không rời đi, phải không?"
Trong mắt Lâm Hạ và tất cả mọi người, Phong Viễn Đình luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, không bao giờ chịu nhún nhường.
Nhưngkhi nói câu này, Lâm Hạ ẩn ẩn cảm giác được Phong Viễn Đình đang sợ hãi, sợ hãi khi sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng như sinh mệnh.
Lâm Hạ nhìn Phong Viễn Đình, ánh mắt cậu trầm xuống. Sau đó, cậu gỡ bàn tay của Phong Viễn Đình ra.
Tô Yến Hồng định đi theo Lâm Hạ nhưng nhìn thấy động tác lắc đầu của cậu, động tác của hắn dừng lại.
Nhiệt lượng ấm áp trong lòng bán tay của Phong Viễn Đình đột nhiên biến mất làm hắn thấy hoảng hốt. Hắn định đuổi theo nhưng cơ thể truyền đến những cỗ đau nhức làm đình trệ mọi cử động của hắn.
Lâm Hạ lấy ra chiếc túi không gian của mình, đặt vào tay của Phong Viễn Đình : "Đội trưởng, đồ của ngươi cho ta ta không thể tiếp tục giữ lại. Ngày hôm nay ta muốn trả lại tất cả. Ta hy vọng trong tương lai chúng ta có thể gặp lại nhau"
Sau khi trả lại trang bị và hành lý, Lâm Hạ dứt khoát quay người rời đi. Quyết định của cậu Phong Viễn Đình và Tô Yến Hồng đều không thể ngăn cản
Updated 97 Episodes
Comments
Furina_Thuỷ Thần💧💙
-
2024-03-22
0
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
vui
2022-05-11
1
pupu
hóng
2022-04-11
1