Anh Thề không chạy

Chương 3: Anh mà chạy sẽ đổi ngược tên thành “Hải Đào hố”.

Tên Hắc Thanh Đạo khẽ mở mắt, ngồi bật dậy tự nhìn vào thân thể mình rồi nhăn nhó trông rất khó coi. Dường như hắn đã trải qua điều gì đó kinh khủng lắm.

Hắn lẩm bẩm:

“Cái tên pháp sư đáng chết, dám làm ta ra nông nổi này. Cũng may ta dùng đến bí pháp mới khiến ngươi tan xác được. Lấy được ngũ hoàng kỳ trên người ngươi cũng làm cho ta tốn bao công sức, nhưng không sao, cũng đáng lắm.”

Dứt câu hắn mò mẫm trên người mình, khuôn mặt lộ rõ sự hốt hoảng, Ngũ hoàng kỳ của ta đâu? Các pháp bảo khác nữa, đâu hết rồi?

Hắn vội tự mình tìm xung quanh, mấy tảng đá to tướng cũng bị hắn lật lên, nhưng hoàn toàn không thấy, bất ngờ hắn phát hiện xung quanh mình có một vài dấu chân. Sắc mặt đại biến liền nắm tay lại thành đấm trắng bệch cả lòng bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn:

"Có kẻ trộm sao? Pháp bảo mà ta tích góp bao lâu cộng với ngũ hoàng kỳ của ta, đáng ghét. Là kẻ nào!!!”

Hắn gầm lên, các pháp bảo khác mất hắn có thể tìm lại được, còn ngũ hoàng kỳ thì chỉ có một, hắn phải tốn bao nhiêu công sức, xém tí nữa là mất mạng mới chiếm được, vậy mà bây giờ nó không cánh mà bay. Hắn đâu có ngu mà không nhận ra mình bị trộm đồ trong lúc ngủ chứ.

Đoạn mắt hắn đỏ lên phất tay một cái, từ trong tay áo bay ra hai thân ảnh, một con quỷ mặt đen, một con quỷ mặt trắng, răng nanh nhọn hoắt khoác trên mình bộ y phục trắng đen. Đều ở cấp độ trung đẳng, không thể xem thường. Vừa thoát ra bọn nó đã tỏa ra luồng khí tức kinh người.

Con quỷ mặt trắng nói:

"Chủ nhân, lại có việc gì à?"

Con quỷ mặt đen nhìn sang con quỷ mặt trắng càu nhàu:

"Đương nhiên là có chuyện mới gọi ta với ngươi ra chứ, hỏi tào lao."

Hắc Thanh Đạo khuôn mặt tối sầm nhìn hai con quỷ khiến cho chúng im bặt không dám nói gì nữa. Bọn chúng vốn sợ chủ nhân của mình.

Đoạn hắn ta nhíu mày rồi nói:

"Các ngươi tìm tên đã trộm đồ của ta về đây, chắc chắn hắn vẫn còn trong khu rừng. Lật tung nơi này cũng phải tìm hắn về đây cho ta!!"

Hai con quỷ liền gật đầu nhận lệnh, thân hình bay đi mất. Hắc Thanh Đạo lên một tảng đá nhắm mắt ngồi thiền lấy lại sinh lực đã mất, chờ hai con quỷ lôi đầu tên đó về đây. Đến lúc đó hắn sẽ băm thây tên kia ra rồi lấy hồn phách luyện bùa cho mình.

Đào Hải ngồi gần một gốc cây to lấy ra chiến lợi phẩm vừa trộm được. Cầm trên tay hắn vẫn không biết các pháp bảo này là gì, lần đầu hắn mới gặp. Thứ lạ nhất đối với hắn là một lá cờ màu đỏ, trên đó chia làm năm cạnh, lần lượt mỗi cạnh là Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ.

Đào Hải cầm nó trên tay phất thử một cái rồi hô to:

“Đốt cho ta…”

Vẫn không có gì xảy ra, hắn không từ bỏ liền tiếp tục hô:

“Tưới cây, sét đánh…đất nổ….thần thánh đâu cho ta sét…con mẹ nó chứ, pháp bảo bị hư à?”

Thấy lá cờ không sử dụng được hắn liền thử các pháp bảo khác, vẫn như vậy. Chẳng thể nào sử dụng được bất cứ cái nào. Mồ hôi đổ đầy trán, trong lòng thầm chửi 18 đời tổ tông cái thằng nào sáng tạo ra các loại pháp bảo này.

“Anh đây không sử dụng được thì anh đây đem bán, đúng là mấy thứ sắt vụn mà!”

Bất ngờ hắn nghe thấy tiếng gầm vang vọng cả khu rừng:

“Chết rồi, là bị phát hiện sao? Phải chạy thôi..”

Trong rừng Đào Hải đang co chân chạy thụt mạng, biết là Hắc Thanh Đạo đã phát hiện mình bị trộm. Không nghĩ ngợi hắn liền bỏ chạy, giữ lại cái mạng bé nhỏ.

Bất ngờ Đào Hải cảm thấy gì đó, vốn thính giác của hắn rất mạnh có thể ngửi thấy mùi quỷ từ xa. Hít hít vài cái hắn liền tái mặt đi.

"Đáng ghét, là hai con quỷ trung đẳng.. Không lẽ hắn đã phát hiện ra mình?"

Với sức của hắn một con quỷ trung đẳng đã khó đối phó lắm rồi mà giờ lại có hai con, sao mà đánh lại chứ?

Hắn nhanh chóng tìm cách, thấy đám lá khô hắn liền chui xuống, phủ kín người lại, nằm im như tượng. Đến hít thở cũng không dám sợ hai con quỷ phát hiện, lòng thầm tự an ủi, chỉ một chút nó sẽ đi ngay, không sao. Tiên ông, nam mô a di đà phật, quan thái âm bồ tát phù hộ cho con sống qua kiếp này.

Hai con quỷ bất ngờ bay xuống gần chỗ Đào Hải đang nằm cách nhau chỉ một bước chân.

Con quỷ mặt đen lên tiếng:

"Ê ngươi có biết khuôn mặt của kẻ đó không?"

Con quỷ mặt trắng nheo mắt:

"Ngươi bị ngu à? Ta với ngươi ra chung, ngươi không biết làm sao mà ta biết được hả?"

Hai con quỷ cứ thế mà cãi nhau, Hứa Hải nằm dưới lớp lá khô sớm đã khó chịu. Thầm nhủ:

“Tại sao tụi bây lại xuống đây chứ? Tại sao vậy?”

Hắn chỉ cầu mong hai con quỷ cái này đi chỗ khác cho hắn được giải thoát. Chẳng hiểu sao con quỷ mặt đen bước đến đạp lên tay Đào Hải, hắn cắn môi tỏ vẻ đau đớn nhưng không dám hét lên thành tiếng.

“Đau…là đau lắm đó.”

Con quỷ đen nói:

"Này, nếu như ta không tìm được hắn thì về thôi."

Đào Hải cười trong nước mắt, đúng rồi mày nên đi đi càng sớm càng tốt? Điều mày cần làm là nhất cái chân lên dùm tao, đau quá rồi đó, nếu bình thường tao đã vả cho mày mấy vả rồi.

Con Quỷ mặt trắng ngồi bệt xuống, ngồi thẳng lên bụng của Đào Hải, thêm một lần đau nữa. Đào Hải nghiến răng tỏ ra đau đớn.

"Này hay ta ngồi đây đợi, mai về bẩm báo chủ nhân sau, cả khu rừng to như thế này tìm đâu ra người chứ?"

"Ngươi bị điên sao? Nếu như chủ nhân phát hiện thì chúng ta chết chắc đó, thôi đi tìm nhanh đi.."

Con quỷ mặt trắng thở dài.

"Haizz, vậy thì đi thôi!"

Đào Hải đau đớn nãy giờ nghe thấy cũng vui lắm, nhưng lúc này trong bụng hắn bất ngờ kêu lên rột rột, hắn trợn mắt, không lẽ nào...nó tới. Không được đâu, mình phải cố nhịn, cái bụng mày đừng có phản tao đó. Không thể chịu nổi nữa rồi. Giờ hắn mới nhớ là lúc chiều mình có ăn hột mít, con mẹ nó chứ.

Hai con quỷ chuẩn bị bay đi thì một âm thanh kinh khiếp vang lên:

"Bủm"

Hai con quỷ che mũi lại. Là cái thứ bùa gì khó chịu vậy? Khủng khiếp quá. Còn có cả mùi thối, chứng tỏ có người ở đây. Bọn chúng liền quay lại.

Đào Hải lúc này khuôn mặt thỏa mãn, phê quá, quả thật là rất phê đó, nhưng mà hình như bị phát hiện rồi. Hắn biết mình bị phát hiện liền hung hăng bật dậy, gió bay phấp phới kéo theo lớp lá phủ trên người Đào Hải. Thân ảnh hắn đứng sừng sững dậy, ánh mắt không một chút sợ hãi đối phương nhưng trong lòng thì sợ đến tụt cả quần.

Đào Hải ho vài cái rồi miễn cưỡng nhìn hai con quỷ mà rằng:

"Hai ngươi tìm ta sao? Nãy giờ ta ngủ nên…không biết các ngươi đến.”

Con quỷ mặt trắng mặt ngơ ngác:

"Là thằng nhóc này sao?"

Con quỷ mặt đen cũng không kém:

"Ở đây làm gì có ai, chắc là nó rồi"

Đào Hải rút kiếm chỉ kiếm gỗ đào của mình về đối phương mà quát, trông khí thế vô cùng.

"Các ngươi tại sao lại không trả lời ta? Dám khi dễ bổn gia gia ta à, rõ là muốn chết mà!"

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đào Hải đang đánh lô tô, mong hai con quỷ nó bị dọa chạy đi. Đào Hải ta trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi cái chết thôi.

Có vẻ mọi suy đoán của Hải đều sai, hai con quỷ vẫn không sợ hãi gì. Vốn tụi nó đã giết rất nhiều người nên cũng nhận ra Đào Hải chỉ là một tên mõm. Mà móng tay của nó còn dài ra như đang chuẩn bị săn mồi.

Con quỷ mặt trắng liếm môi:

"Nhìn hắn cũng được đó,nếu nói với chủ nhân ta lỡ tay giết hắn chết có được không nhỉ? Ta cảm thấy linh hồn của hắn cũng ngon lắm đó!"

Con quỷ mặt đen dựa vào gốc cây thở dài:

"Không được giết hắn đâu, còn xé tay chân chắc không sao đâu? Cứ hành hạ nó theo ý ngươi, nhưng nhớ đừng có giết!"

"Ha ha ha, vậy cũng được đó, ta thích hành hạ lắm nha."

Đào Hải lộ ra vẻ căn thẳng, có vẻ nó không có ý định rời đi, vậy thì anh đây đành liều mạng vậy. Có sơ hở anh đây sẽ chạy cho chúng mày xem.

Hai mắt con quỷ mặt trắng vằn lên những tia máu:

"Có lẽ ta nên xé tay ngươi trước vì tội trộm cắp nhỉ?"

Dứt câu ả bằng cách nào chỉ lắc mình một cái đã đứng đối diện Đào Hải, chưa kịp để hắn ngạc nhiên con quỷ liền đánh thẳng vào ngực Hứa Hải khiến hắn bị bay ra sau đập người vào gốc cây hộc cả máu mồm. Đến lúc này hắn vẫn chưa hoàn hồn kịp, đây là con quỷ cấp trung đẳng sao? Quá nhanh quá nguy hiểm.

Hắn ôm ngực, ánh mắt thoáng có vẻ kiên quyết:

"Tốc độ cũng nhanh lắm đó, cũng không tệ đâu"

Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại khóc ròng. Con mẹ nó chứ, đau lắm đó, ta đây sắp ngủm rồi.

Con quỷ mặt trắng cũng kinh ngạc:.

"Ồ, ngươi còn đứng vững được sao? Mạnh mẽ lắm đó, ngươi là người bình thường đầu tiên trúng chiêu của ta mà có thể đứng vững được đó. He he he vui vẻ rồi đây!"

Nói rồi con quỷ đưa tay ra trước, ánh mắt sắt như dao cạo nhìn về phía Đào Hải, không khí xung quanh ngưng đọng lại vài giây. Sau đó chỉ nghe một tiếng xẹt vang lên, cây cổ thụ hơn năm người ôm bị móng tay của con quỷ cào tách ra ba khúc, đổ sập xuống.

Con quỷ mặt đen đứng sau cũng nheo mắt:

"Thằng nhóc đó...nhanh quá!"

Lúc nãy khi con quỷ vừa lao đến thì Đào Hải đã kịp thời ngã mình về sau tránh đòn chí tử, tốc độ phải nói là còn nhanh hơn đối phương. Hụt đà con quỷ chém bay luôn cái cây sau lưng. Sức mạnh phải nói là rất khủng bố nếu dính chiêu này chắc chầu diêm vương là cái chắc.

Hải trực tiếp dán lên người quỷ mặt trắng kia trong lúc nó đang ngơ ngác, một lá bùa rồi lùi ra hô to:

"Bùa nổ. Khai"

Một tiếng nổ lớn vang lên, con quỷ không kịp tránh liền bị cuốn vào vụ nổ, con quỷ mặt đen há mồm:

"Tại sao? Con quỷ này lại ngu như vậy chứ, tại sao mày không tránh?"

Trong lớp khói dày đặc sau vụ nổ là con quỷ mặt trắng, tuy hứng trọn chiêu đó nhưng nó vẫn không sao dù là một vết trầy xước.

Nó đáp lời con quỷ mặt đen:

"Với một lá phù yếu thế này cần gì phải tránh chứ, là rất tốn công đó. Nhưng mà tên này khiến ta nổi điên rồi đấy, chắc có lẽ ta không kiềm chế được rồi!"

Đào Hải hết sức ngạc nhiên vì lá bùa của mình không có tác dụng, là do bản thân quá yếu kém hay do con quỷ kia ở cấp trung đẳng nên mạnh mẽ khác thường.

Đào Hải lên giọng:

"Chiêu đó của ta chỉ là...là khởi đầu thôi, ta còn nhiều chiêu mạnh hơn nữa cơ!"

Thật ra lá bùa đó của hắn cũng gần như thứ cuối cùng có thể đối phó với nó, nếu không phải nói là chiêu cuối cùng. Đào Hải thật sự hết bài rồi. Đúng là nói dối không chớp mắt.

Con quỷ nhìn Đào Hải cười lớn chế giễu:

"Thằng nhóc mày cũng khá lắm đó. Được, ta sẽ cho mày một ân huệ, ta sẽ cho ngươi đánh ta ba chiêu, nếu tao chịu được thì mày phải chịu theo tao về không được chống trả. Có được không?"

Nghe vậy Đào Hải chống cằm suy nghĩ:

"Con quỷ cái này định bài trò gì đây, ả chịu đứng yên cho mình đánh hay sao? Hay muốn lừa gạt mình. Dù sao thì mình cũng không thoát được, đành liều một phen vậy, đánh ả trước mấy cái, cho hả giận nãy giờ bị ức hiếp rồi tính sau.”

Đào Hải nghĩ xong liền lớn giọng đáp trả:

"Đứa nào nuốt lời là súc sinh."

Con quỷ nghênh mặt:

"Có bản lĩnh thì vào mà húp đi, nếu sau ba chiêu mà ta vẫn còn sống thì ngươi cũng không được nuốt lời."

“Được ta sẽ không nuốt lời, nếu anh đây mà nuốt lời tên anh sẽ đảo ngược thành Hải Đào hố.”

Không nghĩ ngợi Đào Hải liền cắn đầu lưỡi lấy tinh huyết, đoạn bôi từ đuôi kiếm lên tới đầu kiếm. Đạo kiếm phút chốc được bao quanh bởi nguồn hào quang sáng lóa, hắn vô cùng tự tin với thanh kiếm gỗ đào này. Vốn dĩ nó được làm bằng đào trăm năm bị sét đánh nên hội tụ sức mạnh rất lớn, cộng thêm tinh huyết đầu lưỡi, nếu con quỷ tầm thường sẽ bị chém chết ngay. Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải dạng thường.

Cầm thanh gỗ đào lao đến dùng hết sức bình sinh, trực tiếp chém hướng thẳng vào cổ ả ta. Sắc mặt ả cũng không chút gì sợ hãi, vẫn đứng im cho Đào Hải chém, cứ như không bỏ vào mắt chiêu thức của hắn vậy, điều này làm hắn càng nổi cáu.

"Dám xem thường Đào Hải này, ngươi chán sống rồi, chết đi!!"

Thanh kiếm mang thứ sức mạnh kinh khủng chém mạnh vào cổ ả ta, âm thanh như kim loại va vào nhau. Sau đó là sắc mặt tái nhợt của Đào Hải, thanh kiếm nằm trên cổ ả ta nhưng không gây ra một chút thương tích gì. Hoàn toàn không có một vết xước, rốt cuộc thì con quỷ này là cái thứ gì chứ?

Hot

Comments

Steven

Steven

404

2021-12-17

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play