Cô được Thím Trương dẫn đến một căn phòng, Đường Hy mở cửa bước vào, căn phòng tối đen như mực. Thím Trương bật công tắc đèn lên, xuất hiện trước mắt là căn phòng cũ, bụi mù mịt, như đã lâu không dọn, bừa bộn không lấy một chỗ gọn gàng. Thím Trương thấy cô hiền lành ghé sát vào tai cô thì thầm nói.
- Người phải cẩn thận với người chồng sắp cưới của mình, nếu có thể chạy thì chạy.
Gương mặt của Thím Trương bỗng chốc quỷ dị, làm cho Đường Hy lạnh sống lưng, Thím Trương định quay lưng rời đi thì bị Đường Hy kéo tay lại.
- Thím có phải biết mẹ tôi không?
Thím Trương lắc đầu dường như che dấu thứ gì đó, Đường Hy cũng không làm khó thím ấy. Nhìn căn phòng mac cố bất lực thở dài bỗng chốc cô lại lấy lại tinh thần ngay.
- Đường Hy cố lên.
Sau một hồi cô dọn xong một góc, trải mấy tấm bìa xuống để nằm ngủ, Đường Hy rất mệt cuối cùng cô cũng có thể chợp mắt.
Vài ngày ở Đường Gia, chịu sự sỉ nhục của chị gái, sự khinh bỉ của Hạ Tâm người mà cô gọi một tiếng “mẹ” trước mặt người ngoài, sự lạnh nhạt của người bố mình. Hai ngày cô ở đó không khác gì người ở, cái danh “nhị tiểu thư Đường Gia” cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Váy cưới mà may cho Đường Nhược Vân, Đường Hy mặc vừa như in. Dường như chiếc váy ấy là dành cho cô vậy. Đường Nhược Vân tức lắm, ả phải tập luyện ngày đêm để có vóc dáng đẹp mặc vừa chiếc váy. Ả trút hết giận lên người Đường Hy, nếu không phải Lâm Phong có sở thích giết người, là một người bình thường thì cuộc đời Đường Nhược Vân sẽ lên mây.
Đúng đến ngày thứ 3, Đường Hy khoác trên mình bộ váy cưới dày, hở cổ và vai. Trên cổ có đeo sợi dây chuyền kim cương xanh rất đẹp chắc cũng tầm vài tỷ.
Bên trên chiếc váy được đính rất nhiều kim cương lấp lánh cả to lẫn nhỏ. Lần đầu cô được mặc đồ có giá trị đến vậy, thợ trang điểm trang điểm cho cô giống như công chúa trong tranh bước ra.
- Đẹp thì làm được gì chứ, đằng nào chả chết, hứ.
Nhược Vân cười khinh, hất hàm đi vào trong. Đường Hy nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ “mẹ ơi mẹ ở trên trời có thấy không? Con gái của mẹ kết hôn rồi, có phải con mặc váy cưới rất đẹp không?”
Giọt nước mắt rơi xuống, Đường Hy lấy tay lau nhẹ đi, đằng xa có những hàng xe đen đang nối đuôi nhau đi. Đầu mỗi chiếc xe đều là hoa cưới, khung cảnh rất hoành tráng. Đường Hy lên xe đi tới lễ đường, Đường Minh, Nhược Vân, Hạ Tâm họ không tới. Bởi nhà trai không muốn người ngoài biết mặt con trai họ, một phần họ sợ bị phát hiện ra bí mật.
Ngồi trong xe, Đường Hy hồi hộp, căng thẳng, cô ngơ ngẩn mà nhìn ra cửa ôtô. Đến lễ đường, người bên ngoài mặc áo đen, mặt lạnh không cảm xúc mở cửa xe cho cô.
Cánh cửa mở ra, Đường Hy bước vào, lúc nhỏ cô đã từng mơ có một hôn lễ như thế này. Mà giờ đây có rồi lại không vui chút nào hết. Bên cạnh không có ai, Đường Hy cũng kinh ngạc khi trước mắt cô, cả một lễ đường rộng lớn mà chỉ có vài người. Có thể đếm trên đầu ngón tay, một thiếu gia chưa lộ mặt đương nhiên sẽ không để người ngoài biết được dung mạo.
Đường Hy tiến lên phía trước, mọi người bên dưới tươi cười vỗ tay. Người đàn ông mặc bộ đồ chú rể lịch lãm đang đứng đằng trước kia. Khi cô bước gần đến, người đàn ông bên dưới hàng ghế gọi nhỏ.
- Thiếu gia! Thiếu gia mau quay người lại.
Lâm Phong giật mình, quay người lại đưa tay về phía Đường Hy, Đường Hy nắm lấy đôi bàn tay ấy. Cô ngơ ngẩn mà nhìn chồng mình, người đàn ông với sống mũi cao, hàng mi dài, ngũ quan phải gọi là cực phẩm. Đường Hy bị say mê với nhan sắc ấy, cô cứ nghĩ chồng tương lai là một tên xấu xí, biến thái nên mới không muốn ra ngoài.
Nhưng chồng cô lát lại nhìn sang người đàn ông bên dưới, cha xứ cầm quyển sổ trên tay đọc.
- Đường Hy con có đồng ý lấy Lâm Phong làm chồng và hứa giữ lòng chung thủy. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời.
Đường Hy nhìn sang Lâm Phong, cô không biết là từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn cô, khuôn mặt hắn hơi đỏ. Có lẽ nào là ngại chăng, rồi cô lại đưa mắt nhìn cha xứ, dứt khoát trả lời.
- Con có đồng ý.
Cha xứ đọc lời tương tự với Lâm Phong, hắn ta lại nhìn người đàn ông bên dưới rồi lại nhìn bố mẹ của hắn. Mẹ hắn gật đầu và cười, lúc này trong đầu Đường Hy có ngàn vạn câu hỏi vì sao.
Họ trao nhẫn cho nhau rồi trai cho nhau nụ hôn, hôn cũng chỉ là chạm môi thôi, cái hôn nhẹ nhàng. Mọi người bên dưới vỗ tay chúc mừng cho họ.
Đường Hy và Lâm Phong lên xe trở về biệt thự của hắn, trước khi đi cô có nói chuyện qua với bố mẹ hắn. Họ cũng không khó tính lắm, chỉ có mẹ Lâm Phong, Mộc Na tuy lạnh lùng không quan tâm đến cô. Nhưng cũng nói cô phải chăm sóc tốt cho con của họ, nếu mà dám trốn thì hậu quả tự biết.
Ngồi trong xe, Lâm Phong ngồi im như tượng, Đường Hy cũng đã mệt cô dựa vào ghế ngủ. Lát Lâm Phong lại liếc nhìn cô. Đến biệt thự, vì sợ cô tỉnh giấc hắn đã cho người đưa cô lên phòng.
Rồi vui vẻ chạy qua chỗ người mà lúc hắn nhìn trong hôn lễ ấy, hoá ra ông ta là Lưu quản gia, là quản gia của căn biệt thự này.
- Có phải Tiểu Bạch làm rất tốt không?
Không cồn khí chất lịch lãm, điềm tĩnh nữa mà giờ đây giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
- Thiếu gia làm tốt lắm.
Tiểu Bạch vui vẻ chạy nhảy quanh đó miệng liên tục nói.
- Ta có vợ rồi.
Mấy tiếng sau, Đường Hy tỉnh dậy trong căn phòng xa hoa, cô bị giật mình vì Lâm Phong cứ nhìn chằm chằm cô.
- Vợ nhỏ đừng sợ, ta chỉ ngắm em một chút thôi.
Đường Hy nhìn vào quần áo của mình đã được thay bộ thoải mái hơn.
- À ta bảo người hầu thay cho vợ nhỏ đó, có phải vợ nhỏ không thích không?
Hắn bĩu môi cúi mặt xuống, Đường Hy không hiểu chuyện gì? Rồi đây có phải Lâm Phong ở lễ đường hay không. Nhưng cô cũng an ủi, xoa đầu hắn.
- Ngoan, em mấy tuổi vậy.
Hắn vội ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ.
- 5 tuổi.
Đường Hy ngạc nhiên, tròn hai mắt.
- Hả…
Hắn ta nắm lấy tay Đường Hy.
- Phải gọi là chồng, không được bảo là em, chỉ chồng được gọi vợ là em thôi, Lưu quản gia đã dạy ta thế á.
Khuôn mặt hắn thật ngây thơ, Đường Hy muốn nhéo má xoa đầu hắn. Hoá ra đây là lý do mà họ không để nhị thiếu gia lộ mặt.
- Từ giờ gọi ta là Tiểu Bạch nha hoặc là chồng cũng được, nhưng mà Tiểu Bạch thích vợ nhỏ gọi là chồng cơ.
Khuôn mặt nũng nĩu, làm cho Đường Hy xua tan đi mệt mỏi.
- Được, nghe chồng hết.
Comments