Hắn ngước mắt lên nhìn, chính là cô gái mặc đồ kỳ quái này đã cứu hắn. Nhưng cũng chẳng có gì kỳ quái cả, giới trẻ bây giờ nhiều người vẫn mặc như vậy đi dạo phố, chỉ có hắn là kỳ quái thì có. Hắn thờ dài trong lòng. Tuy cô gái này luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn nhưng hắn lại cho cô cảm giác an toàn và ấm áp. Hắn điên rồi mới nghĩ
như vậy!
Cô gái mặc y phục màu lam bước vào, hắn nhớ hôm đó cô chỉ đeo khăn che mặt, còn đôi mắt đó vẫn nhìn hắn,
nhưng hôm nay lại có băng gạt mắt, cô bị thương? Máu đen hôm đó làm hắn nhớ lại việc cô trúng độc, chẳng lẽ là trúng độc ở mắt? Hắn định ngồi dậy thì âm thanh đó một lần nữa lại vang lên:
“Nằm xuống!”
Hắn yếu ớt, ngoan ngoãn nằm xuống như một con cún nghe lời chủ.
Nếu có đám thuộc hạ ở đây hẳn là chẳng tin nổi vào mắt mình. Họ sẽ khẳng định một câu: Thiếu gia của họ bị bắt cóc rồi, người ngày không phải thiếu gia bọn họ. Thiếu gia làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế được. Gỉa, nhất định là giả!
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn hiền lành lắm đấy nhưng khuôn mặt đó đã bán đứng hắn. Khuôn mặt hắn tuy đẹp có thể nói là khuynh đảo chúng sinh nhưng không cảm xúc dư thừa vẫn lạnh như băng, khí chất cao ngạo mà áp bức người khác. Nhưng tất cả những thứ đó đã bị hắn thu lại. Cô không nhìn thấy nhưng hắn biết cô nhận được. Lần đầu tiên hắn nghĩ đến người khác, có lẽ vì cô cứu hắn chẳng?
Cô bước đến cạnh gường, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy thì cô cũng không ý
kiến nữa. Những hành động của cô đều thu vào tầm mắt hắn, hắn chỉ nhìn cô, hắn lại nghe cô nói:
“Vết thương khá nghiêm trọng, mất máu nhiều dẫn đến hôn mê.”
Đây là câu thứ 3 hắn nghe được từ cô khi hắn tỉnh lại, hắn vẫn không nói lời nào. Hắn nghĩ cô sẽ hỏi hắn tại sao bị thương hoặc là đám người đó… Đúng vậy! Hẳn là cô đã thấy hắn bị bắn, nhưng cô lại chỉ nói tình hình của hắn. Cô không quan tâm đến chuyện của hắn. Người như vậy, hắn thích!
Thấy hắn vẫn im lặng, cô gật gật đầu tiếp tục nói:
“Thêm việc trúng độc nữa mới hôn mê sâu đến vậy.”
Hắn cất giọng lên, một chất giọng khàn khàn nhưng vẫn êm tai, nghi hoặc hỏi cô:
“Trúng độc? Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Hắn là trúng độc từ khi nào?
Người bên kia chỉ lạnh nhạt đáp:
“Đúng vậy! Gần một tháng.”
Đã gần một tháng, hắn hôn mê lâu đến vậy sao?
Thấy người kia không nói gì nên cô hiểu hắn đang nghĩ gì mà trả lời hắn:
“Người bình thường thì không chỉ một tháng mới tỉnh đâu, có khi không bao giờ tỉnh lại cũng nên.” Hơi dừng lại, cô nhướng mày tiếp tục nói: “Anh gần một tháng đã là tốt rồi! Đừng tỏ vẻ thất vọng như vậy, chưa chết là may rồi!”
Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Hắn không ngờ cô lại hiểu những gì hắn nghĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào cô.
Bị người khác nhìn chằm chằm thật khó chịu, cô nghiên đầu “nhìn” hắn. Hắn khựng lại, cả người cứng đơ, thấy không khó có vẻ ngột ngạt hắn khụ một tiếng rồi nói:
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, ân tình này cô sẽ nhớ mãi, nếu cô có chuyện cần giúp đỡ, tôi tuyệt đối không từ chối.”
Cô “nhìn” hắn, vẫn là thái độ đó, không mặn không nhạt đáp lại hắn:
“Không cần! Cứu anh là ngoài ý muốn. Còn việc báo đáp, anh đã trả rồi.” Mang cho tôi có thêm 2 cảm xúc mới.
Hắn lầm bầm nhìn cô.
“Trả rồi ư? Khi nào?”
“Anh không cần biết, cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả.” Hơi dừng lại một lát, cô lại nói tiếp: “Khụ về phần quần áo, mắt tôi không nhìn thấy, anh tự mặc đi nhé, tôi để quần áo trên bàn đó.”
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.Trong phòng hiện giờ chỉ còn một người đàn ông. Hắn vén chăn lên, người hắn chẳng mặc gì cả ngoài chiếc quần đùi. Mặc hắn đỏ lên nhưng ngay sau đó là đen lại. Quần đùi này cho nữ! Vừa nãy đến giờ hắn cứ có cảm giác mát mẻ thì ra là như vậy. Là cô thay cho hắn? Hắn nhớ lần đầu đến căn nhà này còn có một cô gái, hắn vì bị cô ta chạm vào mà bị dị ứng đến tỉnh lại. Nhưng cô chạm vào thì không sao cả! Hiện tại trên người hắn không có vết dị ứng, những vết dị ứng cũ cũng đã biến mất, hắn khẳng định chắc chắc là cô!
Cô gái này thật càn rỡ!
Nhưng hắn lại nghĩ nghĩ, cô thay quần áo hắn ra, còn mặc quần cho hắn, lại nhìn lên vết thương được băng bó cẩn thận trong điều kiện mắt của cô như vậy thì quả thật đã tốt lắm rồi. Không hiểu sao, cô không thấy gì hắn lại có chút thất vọng!
Hắn ngồi dạy, vớt lấy quần áo mà cô đã dặt trên chiếc ghế bên cạnh gường, sau đó từ từ mặc vào mặc vào trên người, khoảng cách từ giường tới ghế khá gần nên hắn cũng không tốn nhiều sức, nhưng vết thương chưa lành hẳn làm hắn vẫn có chút khó chịu. Quần áo vừa vặn với hắn, là cô mua cho hắn!
Mặt dù cô lạnh nhạt với hắn nhưng hắn lại thấy cô thật tốt!
Tử Nhân thầm kinh bỉ: Chủ nhân tốt sao? Lần đầu có người khen đó. Nó cảm thấy cuộc sống này đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Updated 50 Episodes
Comments
Komori Yui 🦋
hóng
2022-05-23
1