Kiến Phong đưa Lan Nhi trở về nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm, xả đầy nước sau đó mới vuốt ve mái tóc cô.
“Em ngâm mình thư giãn chút đi, anh đi làm chút gì đó cho em ăn.”
Kiến Phong nói xong liền đứng lên, vừa quay lưng đi đã nghe giọng Lan Nhi thốt lên một cách thống khổ.
“Tại sao?”
Một tiếng nấc nghẹn khiến bước chân anh khựng lại, trong lòng cũng đau như trăm ngàn vết dao cứa vào cùng một lúc.
“Tại sao lại tốt với em như vậy?”
Anh không quay lại. Anh không muốn cô nhìn thấy những giọt nước mắt yếu hen của mình.
“Vì em là vợ của anh. Anh sẽ mãi mãi yêu thương và bảo vệ em.”
Hai người vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên mới tiến tới hôn nhân, nhưng cô lại không biết rằng anh đã dùng sáu năm thanh xuân để yêu một người không yêu mình, đau khổ nhìn cô mỗi ngày yêu đương cùng Lục Thiên Vỹ. Cứ ngỡ cuộc hôn nhân này sẽ giúp anh có được cô mãi mãi, nhưng cô thà mang tiếng ngoại tình cũng không muốn ở lại bên cạnh anh.
“Em không xứng! Đừng đối xử với em nhẹ nhàng như thế.”
Lan Nhi bất giác bật khóc. Cảm giác tội lỗi và ân hận mỗi lúc một lớn. Nó nhấn chìm con tim cô trong sự tuyệt vọng và ghê tởm chính bản thân mình.
“Anh cứ đánh, cứ mắng em đi. Có như vậy em mới thấy bản thân mình bớt tội lỗi.”
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên. Sự đớn hèn trên gương mặt không thể nào che giấu đi được. Lan Nhi càng lúc càng không kiểm soát được bản thân, cô đưa tay tự tát vào mặt mình những cái thật mạnh như tự trừng phạt cho những chuyện ngu ngốc và xấu hổ mà mình vừa gây ra.
Tiếng động ấy khiến cho Kiến Phong đau lòng, anh bất giác quay lại, hai tay cố gắng giữ lấy hai tay của Lan Nhi để cô không tự tổn thương bản thân mình thêm nữa.
“Em bình tĩnh nghe anh nói.”
Anh ôm ghì cô vào lòng, để cô nấc nghẹn trong vòng tay anh từng đợt cho tới khi tiếng nấc dần bé lại anh mới an tâm buông cô ra. Đối diện với ánh mắt tội lỗi của cô, anh kiên định nói ra hết nỗi lòng cất giấu bao lâu nay.
“Anh không muốn sáu năm đằng đẵng yêu em là vô nghĩa. Em là vợ anh, cả đời nãy sẽ vẫn là vợ anh. Quên chuyện cũ đi, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”
“Kiến Phong…”
Lan Nhi còn chưa dứt lời đã bị anh hôn xuống. Hơi thở ấm nóng như thứ mê hương cuốn lấy lý trí cô không rời.
“Lan Nhi. Anh yêu em.”
“Kiến Phong!”
Cô khẽ gọi tên anh. Tại sao đến khi mọi chuyện đã không còn cách cứu vãn cô mới nhận ra ai là người thật lòng yêu thương mình. Lan Nhi không có cách nào đối diện với ánh mắt của anh.
“Hứa với anh, chúng ta không quan tâm chuyện cũ nữa. Có được không?”
“Em… em…”
Cô ấp úng không nói được hết câu, đuôi mắt khẽ cụp xuống đầy do dự. Anh có thể sẽ không để bụng chuyện này, nhưng bản thân cô lại không cho phép mình quên đi loại chuyện ghê tởm mình vừa gây ra.
“Kiến Phong. Đêm nay ở cạnh em được không?”
Kiến Phong không nói gì, anh chỉ khẽ gật đầu trong hạnh phúc. Nước mắt anh lăn dài trên má, cô chưa từng chủ động nói chuyện với anh. Chuyện ngày đó cô vẫn luôn cho rằng lỗi do anh nên dù đã kết hôn gần một năm đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau một cách đúng nghĩa.
Đợi cô tắm rửa xong, anh đưa cô trở về phòng ngủ, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường còn bản thân xuống bếp nấu cháo cho cô.
Lan Nhi cuộn mình trong chăn, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn qua khung cửa sổ. Trời đã tối từ bao giờ, ánh trăng mờ nhạt đọng lại trên mi mắt lại càng thêm ủ rũ. Cô thực tâm là không có cách nào tha thứ cho chính mình. Cô của hiện tại đã không còn đủ tư cách đứng bên cạnh anh nữa rồi.
Khẽ cựa người ngồi dậy, Lan Nhi với tay mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó có chiếc nhẫn kết hôn của hai người mà cô đã tháo xuống ngày đứa bé bị Tô Miên hại chết.
Đeo lại chiếc nhẫn vào tay, Lan Nhi thất thần nhìn ra hướng nhà bếp hồi lâu, sau đó thẫn thờ tiến về phía lan can hành lang bên ngoài. Đặt tay lên thanh sắt lạnh lẽo, cõi lòng Lan Nhi cũng nguội lạnh như cảm giác từ lòng bàn tay truyền lại ngay lúc này. Nghĩ tới Kiến Phong, nước mắt cô lại trào ra ướt đẫm cả gò má.
Đôi chân trần run rẩy bước lên bậc kê chậu hoa sát với lan can, từng cơn gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Lan Nhi phất phơ một cách ảm đạm. Kiếp này cô nợ Kiến Phong một câu chung thủy, nếu kiếp sau có duyên gặp lại cô nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Kiến Phong vừa bước vào phòng đã thấy Lan Nhi như vậy liền hoảng hốt, tô cháo trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tung tóe. Anh vội vàng chạy ra ban công, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí khiến anh bật khóc.
“Lan Nhi, em xuống đây với anh. Xuống đây với anh.”
“Kiến Phong. Là em có lỗi với anh. Em không có tư cách để nhận được sự tha thứ cũng như tình yêu của anh.”
Lan Nhi đau khổ nhìn anh, đáy mắt thoáng hiện lên sự chua xót và day dứt, xen lẫn trong đó là sự tội lỗi khó lòng quên đi được.
“Không! Anh cầu xin em. Em xuống đây với anh đi. Em đã đồng ý chúng ta sẽ làm lại từ đầu…”
“Kiến Phong!”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng của Lan Nhi lại như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim anh đau đớn. Người phụ nữ anh yêu nhất lại muốn bỏ anh lại giữa thế gian này, bảo anh làm sao có thể chịu đựng được.
“Anh không quan tâm đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh là đủ.”
“Nhưng em quan tâm. Em không thể tha thứ cho chính mình, không thể mang cơ thể dơ bẩn này… bắt anh phải yêu em.”
“Là anh tự nguyện.”
Lan Nhi nhìn anh mỉm cười chua xót. Đến cuối cùng vẫn chỉ có anh là yêu thương cô thật lòng. Chỉ tiếc rằng cô nhận ra điều này quá muộn rồi, mọi chuyện không có cách nào quay lại được nữa.
“Kiếp này em nợ anh. Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ yêu anh hơn những gì anh đã dành cho em.”
Không đợi Kiến Phong kịp nói thêm lời nào, Lan Nhi đã gieo mình qua lan can trước con mắt thống khổ, tuyệt vọng cùng tiếng gọi thảm thiết của anh.
“Không! Lan Nhi! Lan Nhi!...”
Trước phút giây bước vào cửa tử, Lan Nhi vẫn có thể nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Kiến Phong cố níu lấy cô trên ban công hành lang của căn hộ. Nở một nụ cười chua xót, Lan Nhi ôm nuối tiếc rời đi.
“Kiến Phong! Hy vọng kiếp sau, kiếp sau, sau sau nữa em vẫn có thể găp lại anh. Em sẽ bù đắp lại tất cả lỗi lầm và tổn thương kiếp này đã mang đến cho anh.”
“Không còn em nữa, vẫn phải sống thật tốt nhé. Hãy thật mạnh mẽ và tìm một ai đó… yêu anh hơn em.”
Updated 30 Episodes
Comments
Lâm Vy
vì anh yêu chị
2022-06-30
1
Nguyễn Duy Khang
Chị ngốc quá đi, sao cứ mãi ôm lấy điều không vui đó vậy, đâu phải tại chị đâu chứ 😢
2022-05-25
0
Nguyễn Duy Khang
Hỏi giám chế á chị
2022-05-25
1