“A!”
Một cơn đau từ mông truyền đến khiến Lan Nhi bất giác hét lên. Cô lồm cồm ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái mông đáng thương của mình.
Đang ngơ ngác sau cú ngã thì cảnh vật trước mắt không khỏi làm cho Lan Nhi ngạc nhiên tới mức thất thần mất vài giây. Cô buột miệng tự hỏi chính mình trong vô thức.
“Cái gì thế này? Sao mình lại ở đây?”
Đây rõ ràng là căn phòng ký túc xá thời đại học của cô, mọi thứ nơi này sao lại chân thật đến thế. Cô… nhảy lầu mà sao lại rớt xuống đây được rồi.
“Chết cũng không xong nữa sao?”
“Chết với sống cái gì. Cậu còn không nhanh nữa là muộn thi bây giờ.”
Một cô gái từ nhà tắm bước ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc máy sấy đi lại gần chỗ Lan Nhi, vẻ mặt chưng ra bộ dạng ngán ngẩm.
“Lan Nhi à? Cậu có thể một ngày thức dậy yên bình giùm tôi được không? Ngày nào cũng rớt sàn là như thế nào vậy?”
“Ơ… Tiểu Ái… sao tôi lại ở đây?” Lan Nhi ngơ ngác nhìn cô bạn thân, cô nhớ rất rõ Tiểu Ái đã bị tai nạn và qua đời ba năm rồi mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây. Nếu như vậy, cô chắc chắn là đã chết rồi, bởi chỉ có như vậy mới gặp được linh hồn của Tiểu Ái như thế này.
Tiểu Ái nghe Lan Nhi nói, gương mặt liền đổi sắc. Cô nàng vội vàng chạy lại kiểm tra đầu của Lan Nhi.
“Lan Nhi, cậu ngã đau quá đầu óc có vấn đề luôn à? Hay đầu bị thương ở đâu rồi?”
Thấy vẻ lo lắng của Tiểu Ái không phải là giả, Lan Nhi ngơ ngác xác định lại một lần nữa xem đây rốt cuộc là thật hay là mơ. Cô đưa tay nhéo vào má mình một cái đau điếng.
“Cảm giác này đúng là thật rồi, nhưng sao mình lại ở đây?”
“Cậu lẩm bẩm cái gì vậy hả? Có sao không? Hay tôi đưa cậu đi viện kiểm tra xem nhé.”
Lan Nhi gần như không nghe thấy những gì Tiểu Ái đang nói. Cô chau mày khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu bất chợt lóe lên một suy nghĩ, không lẽ cô đã sống lại rồi sao?
“Tiểu Ái, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười lăm tháng tư năm hai nghìn không trăm hai mươi. Có chuyện gì thế?”
“Hai nghìn không trăm hai mươi sao?”
“Đúng rồi. Cậu ngã tới ngu luôn đấy à? Hôm nay là ngày thi đấy, nhanh lên không lại trễ giờ.”
Tiểu Ái sau một hồi tìm kiếm vết tích trên đầu của Lan Nhi, xác định cô không sao mới trở dậy đi thay quần áo. Lan Nhi bên ngoài vui mừng tới mức hét lớn.
“Trọng sinh, tôi trọng sinh rồi. Kiến Phong… em trở về rồi đây.”
Bị tiếng hét của Lan Nhi làm cho giật mình, Tiểu Ái bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nhất định là bị ngã đến ngu rồi.”
Lan Nhi vội vàng bật dậy, lao đến tủ quần áo. Nếu cô nhớ không nhầm, hôm nay cũng chính là ngày cô bắt gặp Lục Thiên Vỹ dây dưa với cô gái khác và anh cũng đã an ủi cô. Kiếp trước cô ngu dại tha thứ cho tên Lục Thiên Vỹ kia hết lần này tới lần khác vô tình đã làm tổn thương anh. Kiếp này sống lại, cô sẽ trân trọng anh và cho tên đàn ông tồi tệ kia một bài học thích đáng.
Lựa cho mình một chiếc váy xanh biển nhẹ nhàng dài qua đầu gối, Lan Nhi hôm nay không búi tóc lên nữa mà xõa xuống, cô còn cẩn trọng trang điểm một chút để bản thân nhìn tươi tắn hơn.
Đến khi Tiểu Ái trở ra thì Lan Nhi đã chuẩn bị xong xuôi, cô hồ hởi kéo Tiểu Ái một mạch tới giảng đường. Con người có tình yêu quả nhiên cư xử khác người.
Buổi thi rất nhanh đã kết thúc, Lan Nhi không đợi Tiểu Ái ra cùng mà đã một mạch chạy xuống căn tin, mua hai chai nước lọc. Anh và cô ở hai phòng thi khác nhau, lần trước cũng là vào thời điểm kế tiếp bọn họ vô tình đụng trúng nên mới chứng kiến cảnh Lục Thiên Vỹ ôm ấp cô gái nào đó phía sau trường.
Sau khi mua xong, Lan Nhi cố tình đến trước phòng thi đợi anh. Kiếp trước là anh dùng sáu năm thanh xuân âm thầm bảo vệ cô, vậy kiếp này hãy để cô theo đuổi anh một cách đúng nghĩa.
“Kiến Phong.”
Kiến Phong vừa bước ra khỏi phòng thi đã nghe tiếng gọi, liền ngẩng mặt lên xem. Cô gái trước mắt khiến tâm tư anh có chút ngạc nhiên xen lẫn bối rồi.
“Lan Nhi, sao cậu lại tới đây?”
“Em đến tìm anh.”
“Hửm?” Kiến Phong sửng sốt nhìn Lan Nhi, cách xưng hô này thật khiến anh phải đăt một dấu chấm hỏi to đùng trên gương mặt.
Lan Nhi lúc này cũng mới nhận ra bản thân đã lỡ lời, liền vội vàng chữa cháy. Cô vừa nói vừa đưa cho Kiến Phong một chai nước lạnh.
“À không. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vài chuyện thôi, bây giờ cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn trưa rồi trao đổi nhé.”
Trước sự nhiệt tình bất ngờ của Lan Nhi, Kiến Phong cũng không biết phải từ chối như thế nào nên đành gật đầu đồng ý. Thích thầm cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh. Tâm trạng Kiến Phong đột nhiên trở nên vui vẻ.
“Được. Tôi biết một quán này ngon lắm, để Tôi dẫn cậu đến đó.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Lan Nhi khẽ đưa tay vén tóc, nở một nụ cười dịu dàng. Dáng vẻ này lại tựa như cánh hoa mềm mỏng đáp xuống trái tim của Kiến Phong một nốt trầm xao xuyến.
Bọn họ đi xuyên qua dãy hành lang, đến phía cổng sau của trường. Chỉ mới đến khu vực sân thể dục thôi, cảnh tượng trước mắt khiến Kiến Phong thoáng có chút bất động. Rất nhanh sau đó anh quay qua nhìn Lan Nhi, chai nước trên tay cô đã bị cô bóp méo từ lúc nào.
Lan Nhi trừng mắt nhìn hai người trước mắt, cơn phẫn nộ trong lòng như nhấn chìm hết mọi thứ. Biết trước việc này sẽ xảy ra, cô còn cố tình tìm đến nó nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.
Phía trước, ngay bên gốc cây lớn, Lục Thiên Vỹ đang cùng một cô gái khác dây dưa. Kiến Phong thấy Lan Nhi sắp không kiềm chế được bản thân liền xoay người chắn trước mặt cô.
“Đừng nhìn.”
Áp mặt vào vòm ngực của Kiến Phong, Lan Nhi cảm nhận rõ từng nhịp tim vừa hồi hộp vừa lo lắng của anh lại càng thêm đau lòng. Một người yêu thương cô vô điều kiện như thế, cô lại vì một kẻ không ra gì tổn thương anh. Cô thật là đáng trách.
Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Kiến Phong, Lan Nhi mỉm cười với anh. Cô không tức giận vì Lục Thiên Vỹ cắm sừng mình, mà tức giận vì bản thân kiếp trước sao lại ngu ngốc và mù quáng tới mức yêu đương với một kẻ không chung thủy.
“Không sao. Để tôi ra giải quyết một lần cho dứt khoát.”
Kiến Phong im lặng nhìn Lan Nhi giây lát, nhận thấy sự kiên định trong mắt cô mới gật đầu đồng ý, né sang một bên nhường đường cho cô.
Lan Nhi không nói không rằng, cô ném thẳng chai nước vào đầu Lục Thiên Vỹ sau đó mới hét lớn tên hắn.
“Lục Thiên Vỹ. Tên khốn nạn nhà anh.”
Updated 30 Episodes
Comments
Khủng long bay
một nốt trầm xao xuyến (mùa xuân nho nhỏ Thanh Hải lớp 9 :(((()
2022-06-08
2
Nguyễn Duy Khang
he he he có kịch vui để xem rồi
2022-05-25
1
Nguyễn Duy Khang
ủa là sao 😅😅 trọng sinh bắt đầu lại từ đầu hay sao mà vui dữ zạ
2022-05-25
4