CHAP 3: Trốn khỏi địa ngục
Như Ý nhìn cô với vẻ mặt xót xa nhưng cũng không dám làm gì bởi địa vị của họ quá thấp.
Lục Phong Diên ra lệnh cho bọn người ra ngoài, bên trong chỉ còn lại ba người là cô, Như Ý và anh. Anh liền nằm lên giường, sai khiến Như Ý hầu hạ phần dưới của mình. Như Ý liền thuận theo anh. Khi chiếc quần trong của anh được hạ xuống, thanh thịt cứng nhắc của anh lồ lộ ra. Nó đã cứng lên từ vừa nãy khi anh làm với cô.
“Chạm vào nó, làm nó thỏa mãn đi. Mỗi lần phạm lỗi mất một ngón tay, cô hiểu chứ?”
Như Ý sợ hãi cầm vào thanh thịt ấm nóng đó và đi chuyển lên xuống. Vừa làm, vừa nhìn thấy khuôn mặt không biến sắc của anh, Như Ý sợ hãi liền đưa thanh thịt cứng đó vào miệng mình ra sức mút nó.
Phía đối diện, Đan Đan liên tục lắc đầu không muốn chứng kiến nó, cô liên tục cầu xin mà hai dòng nước mắt túa ra:
“Không, dừng lại đi, đừng mà, tôi không muốn.”
Tuy dường như không thỏa mãn nhưng anh đâu chịu dừng lại, tay anh lần mò đến nơi huyệt nhỏ của Như Ý mà chà chà vào nó làm chất dịch không ngừng tiết ra, khiêu khích:
“Nhìn đi, nhìn những thứ mà cô chẳng bao giờ làm được này đi.”
Đan Đan nhắm nghiền mắt lại không muốn nhìn nhưng âm thanh dâm dục cứ xuyên thẳng vào tai cô.
Đến khi nước mắt cạn kiệt, giọng nói yếu dần, cô chẳng còn cảm nhận được cái cảm giác đau đớn hay kinh tởm dù hai con người trước mắt cứ quấn lấy nhau. Đôi mắt cô dần khép lại, kiệt sức mà ngất đi.
Đan Đan ngất đi, Phong Diên liền đẩy Như Ý ra một bên mà chưa kịp thỏa mãn. Anh vội vàng bế cô gái nhỏ trước mặt lên trên giường và gọi người đến chăm sóc. Còn hạ bộ đang hưng phấn của anh, anh chỉ đành tự giải quyết nó.
—————————-
Đã một tháng trôi qua. Đan Đan chưa gặp mặt anh lại lần nào. Cô nghĩ có lẽ tên Phong Diên ấy đã hết hứng thú với mình rồi. May mắn hơn nữa là từ hôm đấy đến tận bây giờ, bà lớn không gọi cô đi tiếp khách, cô tặc lưỡi:
“Chậc, chắc tại bộ dạng xấu xí của mình ai mà thèm ngoài tên đó. Cũng phải cảm ơn mẹ nuôi nhiều rồi.”
Sau đó cô liền chui vào căn phòng bé tẹo của mình thắp nhang cho mẹ nuôi. Cô tâm sự những điều đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Đang thủ thỉ một mình, bà lớn đi vào nắm lấy đuôi tóc cô kéo lê ra khỏi căn phòng đó. Đan Đan đau đớn hét lên thất thanh. Ra đến bên ngoái, bà ta buông tha cho mái tóc của cô, liên tục chửi mắng:
“Chết rồi thì lo làm gì nữa. Mày còn không mau đi giặt giũ đống ga giường hôi hám đấy đi cho tao, hở ra là chơi.”
Đan Đan ôm đầu bất lực đi ra phía sau giặt giũ. Ngược lại với điều may mắn kia thì đây chính là điều xui xẻo anh mang lại cho cô. Kể từ ngày đó, số lượng công việc của cả kĩ viện dường như chỉ có một mình cô làm. Sáng đến tối làm không ngớt tay, ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc làm thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô gầy đi trông thấy.
Có những buổi tối muộn sau khi làm xong công việc, cô trong phòng mình cầm chiếc ảnh thờ của mẹ nuôi khóc nấc lên. Cô không biết đến bao giờ, cô mới thực sự có được hạnh phúc cho riêng mình.
Đến một hôm, khi cơ thể cô không thể chịu nổi công việc cùng những cơn đánh đập nữa, Đan Đan lên kế hoạch bỏ trốn vào tối muộn. Nhưng kĩ viện thuộc tập đoàn Lục Vương này lại có hệ thống an ninh nghiêm ngặt.
Một chàng trai hiếm hoi làm trong kĩ viện tên Chu Nhất có tình cảm với cô. Khi vô tình biết được mong muốn đó, anh ta đã nhờ một vài người tốt trong kĩ viện lên kế hoạch để cô thoát thân.
Vào ngày thứ bảy, ngày mà khách đến đông vô kể, cũng là ngày mà kế hoạch trốn thoát của Đan Đan được thực hiện.
Trong lúc bà lớn cũng những cô gái khác ra chào mời khách, cô được mọi người hoá trang thành một người đàn ông để lẻn vào đám đông ra ngoài. Len lỏi, len lỏi trong dòng khách đông đúc nhưng không được lọt vào tầm mắt bà lớn.
Đến tận cổng lớn của kĩ viện, tưởng chừng sắp thành công, thì cô bị bọn bảo vệ cổng chặn lại:
“Tên rách rưới kia, mày đi đâu vào đây?”
Nhìn lại một lượt, cô mới phát hiện chiếc áo vest của Chu Nhất đưa cho cô vừa bị sứt chỉ, còn mất đi hai chiếc khuy áo. Vì kĩ viện là một nơi ăn chơi cho những kẻ xa hoa nên cô bị phát hiện là điều dễ hiểu.
Đan Đan lúng túng nhìn xung quanh, ậm ừ mãi không nghĩ được lý do.
Chu Nhất từ trong phóng ra như bay, miệng nói không ngừng để giải thích:
“Mấy anh thông cảm, chả là tôi cho ngài ấy mượn. Khi nãy, vị khách này được một cô gái khá thô bạo hầu hạ, làm chiếc vest đắt tiền của ngài ấy bị hỏng. Mong mấy anh cho ngài ấy về có việc gấp.”
Đan Đan phối hợp ra vẻ thượng lưu, hạ trầm giọng mình xuống:
“E hèm, đúng rồi đấy.”
Mấy tên gác cổng tuy còn nghi hoặc nhưng đành thả cô ra.
Khi bước ra khỏi cánh cổng, tim của cô cứ đập lên liên hồi vì vui sướng, nhưng cô vẫn phải cẩn thận vì vẫn còn ở gần kĩ viện. Giọng Chu Nhất vang lên, vừa hét anh vừa vẫy tay:
“Hãy sống thật hạnh phúc nhé!”
Cô quay lại, gật đầu cười trong hạnh phúc. Rồi xoay người ra phía đường lớn, cô bán mạng chạy thẳng. Chạy mãi, chạy mãi, đôi lúc quay lại xem có ai đuổi theo không.
Đôi giày da mượn được quá rộng so với chân cô, nó như cản đường tiến của cô. Thấy vậy, cô tháo ra cầm trên tay rồi chạy tiếp. Đôi chân trần trong ngày đông giá rét dần đỏ tấy lên và tứa ra máu. Nhưng dường sự đau đớn đó có là gì so với việc sống trong cái kĩ viện địa ngục đó. Nghĩ đến đây, cô lại có động lực để chạy tiếp, vừa chạy, cô không ngừng hét lên vì sung sướng:
“Thiên đường, ta đến đây.”
Nó thu hút dòng người tấp nập nhưng họ lại mang trong mình sự thờ ơ, vô cảm đến lạ. Họ chỉ nghĩ cô gái đó bị điên thôi nhưng lờ đi vết máu ở chân cô.
Không biết bao lâu, cô đặt chân đến một nơi xó xỉnh nào đó, kiệt sức, cô dừng lại thở từng đợt mạnh:
“Hộc…hộc không ai đuổi theo thì đến đây được rồi, mai tính tiếp.”
Lục lọi trong chiếc túi ra vài đồng bạc được Chu Nhất cho, cô mua một chiếc màn thầu ăn rồi tìm một góc tối để ngủ.
Còn tại kĩ viện, sau khi cô đã chạy đến nơi khá xa, bà lớn mới phát hiện ra sự biến mất của cô, liền cho người lùng sục mọi ngóc ngách của kĩ viện và những nơi gần đó nhưng bất thành. Bà ta chỉ biết sợ hãi và trút giận lên những người phụ nữ khác vì đã làm mất đi đồ của chủ tịch.
Tự nhiên, đêm nay trời Bắc Kinh lại có tuyết rơi, nó như vui mừng cho một cõi đời thoát chết khỏi địa ngục.
Ở góc tối đó, vì quá lạnh nên khó khăn lắm Đan Đan mới ngủ được. Khi cô vừa chợp mắt thì trời cũng đã hửng sáng, vì thế cô thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Để không ai biết, cô lại dậy và đi dạo một vòng quanh cái nơi lần đầu cô đặt chân đến này.
Updated 70 Episodes
Comments
Anh Nguyen
bỏ trốn
2024-04-06
0
Thiên Mai
mong rang may man den voi co gai ay
2023-05-30
0
Nguyễn Mai Thương
mong rang co gai nay co duoc hsnh phuc cua rieng minh
2022-09-18
5