Nhữ rón rén bước vào nhà trên. Nhà trên có hai buồng, một phòng khách và một phòng ngủ. Phòng khách có một chiếc bàn con kê gần cửa sổ, một tủ gỗ nhỏ xếp đầy sách chữ tây. Trên đầu tủ còn chưng một búp sen tươi. Ngoài bàn làm việc còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ bình thường dùng để ngồi ăn cơm và uống trà tiếp khách. Chỉ tiếc nhà này không khi nào có khách nên bộ bàn ghế này chỉ để ăn cơm, uống nước trà.
Liền kề với vách phòng ngủ có đặt một chiếc giường đơn. Có lẽ giường này dùng để ngủ trưa hoặc dành cho khách. Nhưng nhà không bao giờ có khách nên chủ nhân đã sắp đầy sách lên đầu giường cùng với một chiếc gối mây, chắc là dùng để nằm đọc sách.
Đặt tay nải của mình lên giường, Nhữ thở phào nhẹ nhõm, hít thở một hơi thật sâu cái không khí êm dịu dễ chịu của căn nhà đơn sơ này.
- Em tên là gì?
Mai Thanh đặt mâm cơm xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cô bé mặt mày đang ngơ ngác bần thần nhìn vào tấm chân dung Mai Thanh chụp với Kiến Hoan vào mấy năm trước đặt trên nóc tủ chè. Ngày mà Mai Thanh còn là cô gái phố huyện.
Nhữ giật mình xấu hổ cúi mặt vân vê đuôi tóc, ngập ngừng nhìn Mai Thanh rồi lại cúi đầu. Con bé vẫn sợ Mai Thanh là một kẻ điên như trong lời đồn của người làng. Nó sợ hình dáng dịu dàng xinh đẹp của mợ chỉ là ảo ảnh.
- Dạ… con tên Nhữ ạ.
Mai Thanh ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi Nhữ lại:
- Ừ! Nhữ lại ăn cơm. Ăn cơm rồi tắm rửa sau cũng được. Chắc đói bụng rồi phải không?
Con bé thấy Mai Thanh mời nhưng không dám lại, con bé biết mình là phận tôi tớ. Chưa từng thấy chuyện tôi tớ lại ngồi ăn cơm cùng chủ bao giờ.
Nhữ lắc đầu nguầy nguậy:
- Dạ, mợ cứ ăn đi ạ. Lát con ăn sau. Con… con chưa đói.
Làm gì có ai không đói mà ánh mắt nhìn thấy bát cơm trắng bốc khói và đĩa rau cải xào lòng gà lại sáng rực thế kia. Thanh Mai hiểu ý liền thu lại nụ cười, vẻ mặt bỗng chốc trở nên nghiêm nghị:
- Ở đây ta là chủ của em. Chủ nói sao em phải vâng vậy. Em không nghe lời ta bảo thì em có thể đi. Ta không cần người hầu không biết nghe lời.
Thấy Mai Thanh nổi giận, Nhữ không dám trái lời nữa. Ngoan ngoãn đi đến ngồi vào bàn ăn. Lại còn làm hiền bằng cách tranh xới cơm phụ mợ.
- Mợ để con xới cơm cho ạ.
Mai Thanh mặt hiền hòa trở lại, trao muôi cơm cho Nhữ và nhìn nó.
Nhà Nhữ nghèo lắm, làm gì có cơm trắng thế này mà ăn. Ba bữa ngô khoai, họa hoằn lắm mới có được bữa cơm độn. Nhà có đến bảy tám miệng ăn mà cha nó thì lại nghiện rượu, nghiện bài bạc đến mức bán cả con để lấy tiền chơi bời.
Nhữ bưng lấy bát cơm trắng tinh thơm phức lại nhớ đến cảnh mấy đứa em nhỏ ở nhà nheo nhóc không có ăn mà rơm rớm nước mắt. Con bé gắp một miếng cơm nhỏ cho vào miệng, buồn buồn tủi tủi nhai. Mai Thanh thấy thế càng động lòng, cô gắp một miếng cá lóc kho tộ vào bát cho nó rồi nói:
- Em ăn đi. Ăn nhiều vào. Ở đây với ta, em không còn sợ đói nữa.
Lúc nãy khi Nhữ vào nhà thì Bần đã có nói sơ về hoàn cảnh của Nhữ cho cô nghe qua. Mai Thanh đã ở nhà này hơn ba năm, đã đổi mấy cô hầu gái rồi, Nhữ hình như là người thứ tư.
Những cô gái trước đây, cô thì quá đanh đá, cô thì quá lười biếng, cô lại ốm yếu không làm nổi việc. Cuối cùng chỉ có Mai Thanh thêm việc chứ không được giúp đỡ thêm gì.
Vì sao ư? Cái này phải hỏi mợ cả. Những người hầu gái tốt lành ấy đều là do mợ cả sắp xếp. Đến hầu Mai Thanh thì ít nhưng đến hành Mai Thanh thì nhiều.
Mỗi cô gái rời đi lại đơm đặt thêm về người vợ thứ ba của cậu cả Phùng thành một người đàn bà tệ hại và điên loạn. Nhưng Mai Thanh cũng không thấy phận lòng. Nhờ những tiếng đồn ác ấy mà căn nhà cô độc này không ai dám bén mảng đến. Nàng được sống yên bình như cách nàng muốn mà không sợ ai đến quấy nhiễu.
Kể từ lúc cô hầu gái tên Đam rời đi thì cũng đã một năm rồi không còn ai đến hầu hạ Mai Thanh nữa.
Khác với những cô hầu gái do mợ cả cử đến, Nhữ là cô gái chân thật đến từng cử chỉ lẫn ánh mắt. Vừa nhìn thấy con bé Mai Thanh đã cảm thấy rất tin tưởng.
Con bé tuy nhỏ nhắn nhưng đôi mắt sáng ngời, linh lợi. Nàng có thể cảm nhận được cô bé này rất thật thà.
Nàng sống một mình ở “lãnh cung” này, gặp người còn khó hơn gặp quỷ. Vậy nên dù cho bị bao nhiêu người lừa gạt và phản bội, nàng vẫn chọn tin đối phương một lần.
Vừa ăn cơm, Mai Thanh vừa tâm sự:
- Ở đây chỉ có ta và em. Vì vậy mong rằng sau này hai chúng ta có thể chung sống hòa hợp. Cứ xem ta như chị của em, đừng ngại. Nếu mà nhớ nhà, ta cho phép em có thể thu xếp về thăm mỗi tuần một lần. Em có chịu không?
- Vâng ạ! Mợ tốt với con quá. Con nhất định sẽ nghe lời mợ dạy bảo ạ.
Updated 51 Episodes
Comments
Minh Nguyệt 🍁🍂
Truyện hay nhưng tt thấp ghê á
2022-09-02
3