Sen Trắng - [Tình Cảm Cận Đại]
Cậu cả nhà họ Phùng gương mặt nghiêm nghị, tướng người đĩnh đạc ngồi trên ghế, nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt trắng có điểm một chữ “Hữu” bằng mực tàu. Phùng Kiến Hoan khe khẽ nghiêng đôi mày nhìn con nhỏ đang quỳ dưới đất. Tướng nó nhỏ thó, gầy nhom và trông run rẩy thấy tội.
Kiến Hoan xếp quạt lại rồi ôn tồn nói:
- Đừng sợ. Ngẩng mặt lên cho ta xem.
Nhữ nghe thấy tiếng cậu chủ thì ngập ngừng ngẩng mặt lên nhìn. Cô bé vừa tròn mười sáu, đôi mắt trong trẻo ngây thơ như hai viên ngọc. Đôi bím tóc con sam cọ vào má làm cô bé nhột nhạt đưa tay gạt ngang, môi mím chặt không dám để lộ hàm răng.
Kiến Hoan thở dài khe khẽ rồi ngửa người ra sau ghế. Cậu lại mở quạt ra phe phẩy, mắt vẫn không rời Nhữ:
- Ngươi tìm con bé này ở đâu ra thế. Nó trông còn chưa được đến mười sáu. Có làm nổi việc gì không? - Cậu nói với Bần.
Bần là tên người ở đã tìm được Nhữ ở chợ, con bé bị cha định đem bán cho nhà thổ. Bần nhìn con bé thương quá nên ra tay cứu về. Số tiền cậu Kiến Hoan đưa cho vừa đủ mua con bé.
Nhữ thấy mình bị chê, sợ chủ sẽ lại đuổi mình đi rồi phải về chốn nhà thổ kia nên sợ hãi bật khóc, vội vội vàng vàng chắp tay cúi lạy:
- Con xin cậu! Xin cậu đừng đuổi con đi. Con sẽ làm việc gấp đôi, gấp ba người khác. Con sẽ không phụ lòng cậu đâu ạ.
Thấy con bé đáng thương, nhìn qua cũng thấy hiền lành nên Kiến Hoan không bắt bẻ nữa. Cậu với tay rót một ly trà đưa lên môi uống, chép miệng rồi nói:
- Đưa nó qua chỗ mợ ba đi. Nhớ dặn nó chăm sóc mợ ba thật tốt.
Con bé còn chưa kịp cảm ơn cậu chủ thì đã bị Bần xách nách rời đi.
Nhưng nỗi lo này chưa qua thì nỗi lo khác đã đến, Nhữ nhớ đến lời đồn về mợ ba vợ cậu Kiến Hoan. Mợ ba trước là một cô gái xinh đẹp nhưng cưới về không được lâu liền lâm bệnh nặng. Mợ cả không muốn mợ ba lây nhiễm bệnh cho gia đình và cho chồng nên bắt mợ ba ra ở một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Lưu Ly. Nghe thiên hạ đồn rằng mợ ba vì bị ép xa chồng nên tính khí điên loạn rất đáng sợ, lại còn tự hủy dung nhan của mình làm niềm vui.
Nhớ đến đây, Nhữ có hơi bủn rủn. Cô không biết lựa chọn của mình lần này có đúng hay không.
***
Nhữ đi theo sau Bần, một bên xách tay nải, một bên xách thức ăn tươi mà Bần chuẩn bị từ trước. Lối vào nhà rải đá cuội vô cùng sạch sẽ. Hai bên cổng có treo hai chậu hoa tương tư xinh xắn. Căn nhà nho nhỏ bằng gỗ dựng bên một cái hồ nước nhỏ có rồng vài cụm sen trắng. Cạnh hàng rào là mấy luống rau. Trong sân còn trồng rất nhiều hoa cỏ khác nhau, nhìn qua là có thể đoán biết gia chủ là một người có tâm hồn lãng mạn.
Ấy thế mà người ta đồn nơi ở của mợ ba trông ghê rợn lắm. Có lẽ do bức tường đá cao hơn đầu người ngăn cách thế giới bên trong và bên ngoài đã khiến người ta hiểu nhầm như vậy. Nhìn khung cảnh này lòng Nhữ đã bớt đi những lo lắng. Bần đứng trước bậc thềm nhà, khép nép kính cẩn gọi vào trong:
- Thưa mợ! Con, Bần đây ạ.
Từ trong căn bếp nhỏ đang nhả khói lơ thơ có tiếng phụ nữ kho khan rồi khe khẽ đáp:
- Ừ! Ta đây, đợi ta một lát.
Người phụ nữ mặc một bộ bà ba màu tím hoa cà từ trong bếp bước ra. Một tay cầm đôi đũa cả, một tay đưa lên miệng che cơn ho đột ngột kéo đến.
Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi xế tà Nhữ vẫn nhìn rất rõ vẻ mặt thanh tú hiền hòa của mợ ba. Mái tóc mợ suôn mượt thẳng dài được cột bằng một dải lụa màu xanh lam. Phần tóc mai lơi lả nhẹ nhàng càng khiến cho khuôn mặt mợ trở nên hài hòa dễ chịu. Nhữ còn sợ mình nhìn nhầm, mắt cô chớp chớp liên tục để xác nhận lại lần nữa. Hóa ra tất cả đều chỉ là lời đồn. Mợ ba vợ cậu cả Phùng không hề đáng sợ một chút nào.
- Mợ lên nhà nghỉ đi. Để con Nhữ nấu ăn cho mợ. Từ nay có người làm cho mợ rồi, mợ không cần tự mình xuống bếp nữa đâu.
Nói xong Bần đẩy Nhữ về phía trước. Nhữ vội vàng cúi đầu chào lia lịa:
- Con thưa mợ! Mong mợ cho con được hầu mợ ạ.
Mợ ba nhẹ nhàng nhận lấy phần thức ăn tươi trên tay Nhữ rồi đẩy nhẹ con bé lên thềm nhà trên:
- Hầu hạ gì chứ. Em lên nhà cất đồ đi rồi ra giếng sau rửa mặt. Ta nấu chút canh nữa là xong rồi. - Mợ nhìn qua Bần - Bần ở lại ăn cơm với ta luôn chứ?
Bần xua tay từ chối, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tiếc nuối:
- Thôi mợ! Con còn phải về nhà. Nhà còn bao việc.
Nghe nhắc đến từ “nhà”, trong mắt Mai Thanh ánh lên chút buồn bã.
- Cậu cả vẫn tốt chứ?
- Dạ thưa mợ! Cậu vẫn tốt ạ, mấy nữa cậu lại lên huyện công tác. Dạo gần đây cậu đi luôn ạ…
Bần cố gắng giải thích thêm để cho Mai Thanh đỡ tủi thân. Cũng là phận vợ chồng, mà nàng không được ở bên chồng. Họa hoằn lắm mỗi năm nàng mới được gặp chồng vài ba lần. Tháng năm đằng đẵng đợi chờ, sống cô độc ở ngôi nhà gỗ trong núi này như một phế phi bị nhốt trong cấm cung.
Updated 51 Episodes
Comments