Sinh nhật năm mười sáu tuổi của nàng, cậu Khánh trở về mà tặng nàng một chiếc đầm ngủ bằng lụa tơ tằm. Nó chỉ có hai sợi dây treo trên vai, bên dưới tà váy ngắn trên đầu gối. Đi kèm với chiếc đầm lụa là chiếc áo khoác voan thật mỏng. Nàng bây giờ không còn là đứa trẻ, bắt đầu nảy sinh những ngại ngùng khi để lộ cơ thể trước ánh nhìn của người khác. Nhưng cậu Khánh lại coi chuyện đó là rất bình thường. Cậu thấy nàng cầm chiếc đầm mãi không chịu thay vào thì hỏi ngay:
- Sao thế? Em không thích quà của anh à?
- Dạ thưa không phải ạ. Chỉ là… chỉ là em…
Cậu Khánh đi đến, trực tiếp giúp Mai Thanh tháo nút áo ra, cậu vô cùng tự nhiên, coi như chuyện ấy chẳng có gì là lạ:
- Sao em còn chần chừ? Mau mặc vào cho anh xem thử. Anh nghĩ chiếc đầm này rất hợp với em.
Nàng không dám phản kháng, đành im lặng làm theo lời cậu Khánh. Chiếc đầm rất đẹp, rất hợp với cơ thể của Mai Thanh. Cậu Khánh ngẩn ngơ đứng nhìn, ánh mắt lộ rõ sự khao khát, đôi môi mấp máy thèm muốn.
Tối đến, nàng ngâm mình trong bồn tắm, thẫn thờ nhìn ra ô cửa bé xíu trên ô thông gió của nhà tắm. Một mảnh trăng khuyết le lói sáng sau tán lá xà cừ, tâm trạng nàng từ bao giờ lại nặng trĩu như vậy? Từ bao giờ cảm xúc hạnh phúc, hân hoan đã không còn trong gia đình này nữa. Nàng thấy mình bị điên rồi, cuộc sống sung sướng như mơ thế này mà bản thân nàng còn không biết hưởng, lại còn luôn cảm thấy buồn chán, đau khổ. Chẳng thể hiểu nổi bản thân mình, nàng tại sao lại cảm thấy khó thở và muốn chết khi ở ngôi nhà này đến vậy?
Dĩ nhiên nàng không biết, sự khó thở ấy chính là bản năng đang muốn nhắc nhở, thức tỉnh nàng khỏi địa ngục đang giam cầm nàng. Tiếc rằng gia đình ông Phước Sang quá cẩn trọng, quá khôn khéo. Nàng không tài nào nhận thức được bản thân mình đang gặp nguy hiểm thế nào.
Đang mải nhìn ánh trăng, khiến cho việc nhà tắm có người bước vào lúc nào nàng cũng không biết. Chỉ khi cậu Khánh đặt tay lên vai nàng thì nàng mới hốt hoảng quay nhìn. Cậu Khánh vội bịt chặt miệng nàng:
- Đừng lên tiếng! Là anh đây.
Không phải ma quỷ, không phải người lạ nhưng lại xuất hiện lén lút như vậy, khiến cho nàng vô cùng sợ hãi. Mai Thanh sau mấy giây mới hoàn hồn trở lại. Cậu Khánh buông miệng nàng ra, nàng vội vàng hỏi ngay:
- Sao anh lại vào đây?
Cậu Khánh đưa tay múc nước, tưới lên vai trần của Mai Thanh, khuôn mặt đầy âm mưu:
- Anh tình cờ đi qua đây thôi. Thấy em đang tắm nên anh muốn giúp em. Lâu rồi anh em mình không còn tắm cùng nhau, nhỉ?
Mai Thanh xấu hổ đỏ mặt, cô ấp úng nói:
- Em… em có thể tự tắm được ạ. Anh không cần phải…
- Thôi nào đừng có ngại. Anh em chúng ta còn có gì mà phải ngại. Anh thương em như em gái nên mới quan tâm em nhiều đến vậy. - Cậu Khánh xoay lưng Mai Thanh lại, bắt đầu màn kì cọ bằng tay không.
Tấm lưng trắng sứ của nàng khi ấy không hề có sẹo. Nó đẹp như một bức tượng tạc từ bàn tay của một nghệ nhân.
Tay của cậu Khánh xoa lưng rồi dần dần xoa về hai vai, cổ và gáy nàng. Nàng không biết phải làm sao, nàng rất sợ việc từ chối. Nàng chỉ sợ phản ứng của mình là vô lễ với anh trai nên mặc cho Khánh có làm gì với thân thể nàng thì nàng cũng tự nói với mình rằng: Anh Khánh đang yêu thương mình mà thôi.
Người đàn ông đang tuổi sung mãn, làm sao có thể kiềm chế mình trước thân thể tuyệt đẹp của thiếu nữ mười sáu được chăm sóc kỹ lưỡng. Mai Thanh vừa lau khô người, đang định mặc áo vào thì cậu Khánh lao đến ôm chặt nàng từ phía sau. “Đoản kiếm” của cậu nhô cao dưới quần, chạm vào lưng của Mai Thanh, nàng cảm thấy rất rõ vật cứng ấy cứ ghì sát vào da mình, chính là cái thứ mà những đêm nàng được cha nuôi ôm ngủ cũng từng trải qua. Nàng rùng mình sợ hãi.
- Anh Khánh! E… - Mai Thanh bị bịt miệng lại.
Cậu Khánh hôn lên tóc, lên tai rồi lên cổ nàng:
- Mai Thanh! Anh thương em, thật sự rất thương em. Hứa với anh, đừng lên tiếng, đừng để cha mẹ thức giấc, có được không?
Mai Thanh sợ lắm, nàng chẳng biết làm thế là sai hay đúng. Nhưng nàng chỉ biết phục tùng theo mệnh lệnh của những người trong gia đình này. Dù có sợ cũng chẳng biết phản kháng là gì cả. Nàng gật đầu, cậu Khánh cười nụ cười nham hiểm rồi xoay người nàng lại.
Cậu Khánh bế xốc nàng đặt nàng ngồi lên chiếc bàn phấn dùng để bỏ mỹ phẩm và khăn tắm, dùng đôi môi xâm lấn và tận hưởng từng centimet da thịt của nàng. Hắn như một con thú đói ăn, la liếm khắp ngõ ngách cơ thể của Mai Thanh, mặc kệ cho nàng có cảm thấy sợ hãi hay khó chịu. Hắn tụt quần mình xuống, thẳng tay đâm toạc “hang tiên” của Mai Thanh. Nàng đau đớn muốn kêu lên nhưng bị hắn bịt chặt miệng. Nàng cam chịu bấu chặt tay vào thành bàn, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng thấy ghê sợ, nàng nhớ đến cảnh ân ái của cha mẹ nuôi, nàng cố nói với mình là cậu Khánh chỉ là đang biểu lộ tình cảm yêu thương với nàng.
Trái tim nàng như bị xé ra theo khi “hang tiên” lần đầu bị khám phá. Cậu Khánh sung mãn ra sức thốc thân dưới vào nàng.
- Anh thương em! Mai Thanh! Anh thương em! - Khánh vừa làm tình vừa rỉ rả bên tai những lời đường mật để dụ hoặc Mai Thanh.
Nàng cố gắng tin đây là tình thương. Nàng phải tin đây là tình thương, nếu không thì nàng sẽ chết mất.
Updated 51 Episodes
Comments