Ăn cơm xong, Nhữ thu dọn chén bát còn Mai Thanh đi pha trà. Nàng thường hay mất ngủ nên phải uống trà tâm sen để an thần. Xong xuôi nàng châm đèn ở bàn đọc sách rồi lấy sổ tay ra viết nhật ký. Đây chính là thói quen mỗi ngày của Mai Thanh. Nàng không có bạn bè để tâm sự nên chỉ có thể trút hết những tâm tư vào từng con chữ.
“Hôm nay tôi có thêm một người bạn mới. Em là Nhữ…”
Mai Thanh dừng bút, lòng nặng trĩu tâm tư nhưng lại không sao viết thành lời.
Bên song cửa sổ, gió đêm lùa vào mát rượi. Hôm nay là ngày mười bốn, mai đã là rằm. Trăng sáng vằng vặc nhưng chưa tròn. Mai Thanh chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn khoảng vườn nhỏ bên song cửa. Một nỗi buồn mênh mang tìm đến nàng từ chiều đến giờ. Có lẽ chỉ vì một câu “người của cậu cả gửi đến” mà trái tim đã thôi những mộng tưởng của Mai Thanh lại vô tình sống lại. Ba năm nay, người nói thương nàng đến suốt đời đã không còn thương nàng nữa. Cưới nàng về, cho nàng được hưởng một tuần trăng hạnh phúc rồi mặc cho người vợ đa mưu hãm hại khiến nàng bị giam cầm.
Thể trạng của Mai Thanh từ bé đã không tốt, chỉ cần chút gió lạnh sẽ bị cảm ngay. Nhưng thầy lang lại chẩn đoán nàng mắc bệnh truyền nhiễm. Nếu không mau sống cách ly sẽ ảnh hưởng đến người khác. Vậy mà Kiến Hoan cũng tin, cậu mặc cho vợ cả tự tung tự tác, làm khó làm dễ Mai Thanh suốt bao nhiêu năm.
Nhưng Mai Thanh cũng đã sớm nhìn rõ chân tình của người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm ấy. Hóa ra chữ “chân tình” cũng chẳng thể vượt qua được nỗi sợ “sinh lão bệnh tử”.
Thế nhưng sao nay Kiến Hoan lại cho người tới chăm sóc cho nàng? Điều ấy làm nàng phân vân. Mai Thanh hơi nhổm người nhìn Nhữ đang múc nước ngoài giếng. Cái giếng nằm cạnh vườn rau nên cũng vừa tầm nhìn của cửa sổ.
Nhữ đứng xõa tóc bên giếng, hai bím tóc nhỏ tháo tung lòa xòa che hết mặt. Con bé xắn tay áo cao đến vai, để lộ bắp tay gầy nhom nhưng được cái trắng trẻo. Con bé xách quần lên, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã ngấm nước đen thùi và bắt đầu múc từng gáo nước nhỏ trong chiếc thau nhôm ra gội đầu.
Trăng sáng trên đầu, bên giếng có một cô bé vừa gội đầu vừa ngâm nga hát. Tóc con bé khô và xù quá, vuốt mãi không xuống được, nước đổ đến đâu liền trôi tuột đi đến đó. Mai Thanh nhoẻn miệng cười, trông điệu bộ con bé mới vụng về làm sao. Nàng gác bút, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi bước ra giếng.
Bên ngoài trời mát hơn trong nhà, tiếng dế gáy và tiếng ếch nhái dưới ao sen gọi nhau ý ới nghe vô cùng náo nhiệt. Nhữ bị dọa giật mình khi bàn tay nó và chiếc gáo dừa bị nắm chặt bởi một bàn tay thật ấm. Nhữ quay đầu nhìn qua, mợ ba đã xắn tay áo lên và giành được cái gáo dừa từ tay nó:
- Nào! Đưa đây ta dội nước cho. Em gội đầu nhanh kẻo lạnh lại ốm đấy.
Mai Thanh dội nước không khéo lắm, gáo đầu tiên nước suýt tràn vào gáy của con bé khiến nó hít vào một hơi thật dài, người rợn ngợp như thể vừa bị dìm xuống nước. Mai Thanh xấu hổ đưa tay xe miệng cười:
- Ôi ta xin lỗi. Em bị ướt rồi à?
- Dạ không mợ.
Lần này Mai Thanh cẩn thận hơn, từng chút từng chút một làm ướt hết phần tóc khô cong của Nhữ.
- Em không thích nuôi tóc dài sao?
- Dạ có ạ… nhưng để tóc dài vướng víu lắm. Con không làm việc gì được. Lại còn phải gội thường xuyên.
Mai Thanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh giúp con bé gội đầu. Mấy ngón tay nhỏ của nàng khéo léo ấn vào từng huyệt đạo trên đầu khiến Nhữ vô cùng thư giãn. Lần đầu tiên được người khác gội đầu cho mình Nhữ nghe tim mình đập nhanh như mở hội. Hai má con bé lại ửng hồng. Nhưng chẳng lẽ lại từ chối mợ. Nó im lặng để mợ gội đầu cho.
- Ta thích tóc dài lắm. Con gái để tóc dài trông rất thùy mị. Em có thích gội bồ kết không? Hôm nào gội đầu nhớ nấu nước bồ kết mà gội. Như thế tóc sẽ rất thơm và mềm.
Nhữ thích quá đi chứ. Nhưng nghèo như nó đến cơm không có mà ăn, thời gian đâu ra mà nấu bồ kết gội đầu. Mợ ba trong tim nó lúc này đặc biệt quá, mợ làm cái gì nó cũng thấy thật hiền lành phúc hậu. Mợ như cô tiên trong lòng nó vậy.
Mợ gội đầu cho nó xong rồi dẫn nó vào chỉ cho chỗ cất đồ. Nó được mợ cho hẳn một chiếc tủ gỗ bốn ngăn để bỏ quần áo và tư trang cá nhân đặt ngay sát đầu giường nó nằm.
Trời đã khuya hơn. Cái se lạnh của buổi đêm đã tràn vào cửa sổ. Nhữ đang sắp lại đống sách trên giường lên tủ chè gần bàn nước thì thấy Mai Thanh đưa tay lên ôm lấy vai, khe khẽ rùng mình. Nó nhanh trí chạy vào phòng của Mai Thanh lấy tấm khăn choàng màu xám ra khoác lên cho mợ. Mai Thanh nhìn qua nó, mỉm cười biết ơn:
- Cảm ơn em! Mau lau khô tóc đi rồi còn đi ngủ. Trời đã khuya lắm rồi.
Nó trộm nhìn qua bàn làm việc của mợ, nét chữ tây đều đặn chạy trên nền giấy vàng ngà. Những chữ tây chữ tàu mà nó chẳng thể nào hiểu được. Nhưng nó biết, chắc chắn là mợ sẽ viết hay lắm, đẹp lắm.
Updated 51 Episodes
Comments