Chương 2: Hai dòng họ

Ngọc bất ngờ vì câu hỏi đột ngột nên dừng việc đọc sách lại, quay sang nhìn người hỏi. Thấy gương mặt hoàn mĩ vẫn đang chăm chú nhìn mình thì chả hiểu sao bật cười. Cô thật sự bất ngờ vì anh là người con trai duy nhất không làm quen bằng cách xin số. Không để anh đợi lâu, cô hỏi lại:

- Cậu thấy sao?

- Ờ thì cũng bình thường.

Anh cảm giác mặt mình đỏ lên thì liền quay đi chỗ khác. Cô không phải người đầu tiên cười với anh nhưng là người đầu tiên cười vô tư như vậy.

Ngọc nhìn bộ dạng ấp úng ngại ngùng kia không nhịn được mà phì cười lần hai.

- Haha... Cậu ngại cái gì? Hai con người được cho là lập dị ngồi cùng có khi lại hợp đấy!

- Ừm, mong là thế. Trước giờ tôi chưa ngồi với ai một cách bình thường được.

Ở đâu đó, Thiên lo lắng không biết tên kia bắt chuyện ra sao, đành nhắn tin hỏi:

- Này, sao rồi tên lập dị?

- Tao nói phần sau dấu hai chấm.

- Đcmm, vậy mày hỏi ông đây làm cái quái gì? Này, mà ai có thể khiến một thằng cao thượng như mày đi làm quen đấy?

- Con người.

- ??? Ơ ơ... này tên kia!

Phong chả thèm trả lời tin nhắn, có thằng bạn như vậy, không sớm thì muộn Thiên cũng tức quá mà chết.

Về phía anh, coi như lần đầu mở lời với người khác giới thành công.

- Cậu là nam thần đi Rolls Royce à?

- Hả? Ừ, sao biết?

Ngọc đưa điện thoại ra trước mặt anh, hình ảnh hai người họ được lan truyền khắp page trường. Phong nhìn rồi thở dài.

- Đám nhiều chuyện.

- Ảnh hưởng đến cậu không?

- Cũng không ảnh hưởng nhiều, tôi vốn không quan tâm mấy lời bàn tán đó. Mà sao hot vậy?

- Dễ hiểu thôi. Một người đi Rolls Royce Cullinan như cậu mà lại xuất hiện owe cái trường ngoại thành này, nếu lọt đến đám phóng viên trong giới hẳn sẽ thành đề tài hot.

- Còn cậu thì sao?

- Tôi à, tôi thì lo gì chứ. Về đi, mọi người về hết rồi.

Nói xong cô đứng dậy ra khỏi lớp. Anh cũng thở hắt ra rồi đứng lên. Dưới sân trường, hai chiếc xe sang đen bóng đậu song song trở thành tâm điểm thu hút học sinh. Đến khi chủ nhân của hai chiếc xe xuống thì khỏi phải nói.

Một đám học sinh đứng gần đấy lời ra lời vào không ngớt.

- Bọn mày nói xem, khi nào chúng ta được ngồi lên hai con xế hộp đó?

- Dễ mà, làm người yêu một trong hai đứa nó.

- Đến lượt không hả?

- Chắc chắn là không. Theo tao thì chả mấy mà hai đứa nó thành một cặp.

Khi hai chiếc xe rời đi, đám đông cũng dần giải tán.

Vừa lên xe, Phong nhanh chóng mở chiếc laptop của mình lên, tìm kiếm một hồi mà chẳng thu được kết quả gì, anh quay qua hỏi chú lái xe.

- Chú Hùng, họ Hoàng Bảo có vị tiểu thư nào không?

- Hoàng Bảo sao? Chẳng phải dòng họ lớn ngang hàng với nhà Trần Hoàng chúng ta? Nhưng đời tư kín tiếng hơn chúng ta nhiều, trừ những sự kiện lớn thì không bao giờ xuất hiện, nên chú cũng không rõ.

- Vâng, cảm ơn chú.

- Nhưng mà không phải ai có chữ “Hòang Bảo” trong tên cũng là người thuộc dòng họ Hoàng Bảo đâu.

- Đeo dây chuyền gắn ngọc lục bảo thì chắc đúng chú nhỉ?

- Ngọc lục bảo? Vậy thì chắc chắn là thuộc dòng họ Hoàng Bảo rồi.

Phong không nói gì nữa, ngồi trầm ngâm nhìn điện thoại rồi bấm gọi đi. Bên kia truyền đến giọng người đàn ông nghiêm nghị.

- Nhóc con, gọi ta có gì nhờ vả sao?

- Cháu không dám, lát cháu qua với ông.

- Hừ, qua hay không còn cần xin phép ta à? Nơi này vì cháu mà sắp xanh cỏ rồi.

- Xin lỗi ông!

Bên kia không đợi anh nói hết câu liền cúp máy. Anh ngước lên nói với chú lái xe.

- Sang nhà chính đi chú.

- Ừ, được rồi.

Ở bên này, Ngọc vẫn ung dung ngồi buôn chuyện với cô bạn thân Minh Thư - người đã chơi với cô được năm, sáu năm.

- Ngọc này! Cái cậu đẹp trai cao mét tám ý là thiếu gia nhà Trần Hoàng thật hả?

- Cậu không xem tin tức à?

- Có gì đâu mà xem, toàn kinh tế chính trị nhàm chán.

- Thì cậu ta cũng chỉ xuất hiện ở những trang báo thế thôi. Có phải diễn viên ca sĩ gì đâu mà có ở trong mấy trang vớ vẩn cậu hay xem.

- Thế cậu ấy có biết gia thế thật sự của cậu không?

- Nếu không mù và đủ thông minh sẽ biết. Mà Hòang Bảo và Trần Hoàng là hai dòng họ có quan hệ thân thiết, sớm muộn gì cậu ta với tớ cũng chạm mặt.

- Ờ ở, truyện của hai họ lớn các cậu lằng nhằng lắm!

Hôm sau là buổi đậu học chương trình cấp ba mới, theo chương trình phổ cập nước ngoài, mới sáng sớm mà một dàn các giáo viên nước ngoái đã đến. Dù là trường ngoại thành nhưng cũng coi là có thành tích trong khu vực này. Đối với đám học sinh, chúng nó chỉ mê dàn xe và những thầy giáo nước ngoái chân dài, da trắng, mắt xanh, đặc biệt là nữ sinh.

Lúc sau, hai chiếc xe nổi như cồn tiến vào, Bảo Ngọc xuống xe hướng về phía mấy giáo viên khẽ cúi đầu chào. Tất cả lọt vào tầm mắt của Phong. Đi lên song song với cô, anh khẽ hỏi:

- Mấy giáo viên đó là cậu mời à?

-Dù sao tôi cũng sẽ học ở đây ba năm mà.

- Mà đó là lớp giáo sư tiến sĩ trẻ nhất hiện nay chứ giáo viên quái gì? Định đào tạo nhân viên trước à?

- Cũng vài năm nữa thôi, là người kinh doanh thì nên tính trước.

Cả hai im lặng, đi lên lớp về chiếc bàn cuối của hai người.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play