Theo bà ra bên ngoài phòng khách khi tôi vừa bước chân ra khỏi cửa phòng ngủ, xung quanh bên ngoài phòng khách kể cả bếp thì toàn là rễ cây. Đi từng góc nhỏ trong nhà ngay cả trên tường cũng có, chỉ một đêm trôi qua mà mọi thứ dường như thay đổi khiến tôi không ngờ trước được.
Tôi lại một lần nữa vô cùng hoảng sợ vì bản thân trước giờ luôn nhát gan, nhưng thay vào đó trong lúc nguy hiểm kề cận thì không ai, không muốn vươn lên tìm con đường sống cho mình. Tôi liền lên tiếng hỏi bà về những chuyện này, bà lại một lần nữa cười rồi quay đầu nhìn tôi nói.
- Tại sao....tại sao trong nhà mình lại nhiều rễ cây như vậy hả bà? đêm qua hoàn toàn con không nhìn thấy vấn đề này.
Bà vừa đi đến gần tôi vuốt ve lên bờ vai và nói, nhưng càng ngày tôi lại càng có cảm giác bất an lo sợ với người trước mặt của mình. Tôi phòng thân trên mình bằng con dao nhỏ gọt trái cây kế bên, cứ luôn đưa mắt nhìn vào nó.
- Cháu không nhớ gì sao? bà muốn đem đốt bỏ nó nhưng cháu lại ngăn cản bà lại, còn nói vì thiên nhiên không cho bà đốt.
- Cháu có nói như vậy sao! tại sao cháu lại không nhớ gì hết vậy bà.
Tôi lại một lần nữa nhìn ra hướng của cửa sổ, tôi lại nhìn thấy những quái lạ lúc nãy đầu gà thân người và đuôi heo, nhưng bây giờ còn có đầu ngựa thân trâu và đuôi cáo. Từ cửa sổ phòng khách tôi có thể nhìn ra bên ngoài bằng cửa sổ bị khuất một góc, giống như một chiếc TV xem phim vậy, có đầy đủ các cảnh giống như tôi đã lưu và chỉnh sửa trên điện thoại.
- Bây giờ đâu phải là ngày hội hoá trang, sao mọi người lại hoá trang ghê rợn như vậy thưa bà?
Người bà này nhanh chóng đi lại đóng tất cả các rèm cửa, trước khi đóng cửa tôi nhìn thấy bọn họ giống như đang tiến đến nhà của mình. Phía sau lưng xung quanh của bọn họ, tôi còn nhìn thấy được những người đóng vai xác sống giống như trong phim trên người toàn máu mặt mài trong rất kinh tởm.
Bà vơ tay chỉ về hướng tôi đang ngồi nhắc nhở và đem lời cảnh cáo đến tôi, đừng nói hay hỏi thêm bất cứ chuyện gì nữa, thái độ cư xử của bà lúc này lạnh lùng vô cùng đáng sợ. Lúc nãy còn nói ngọt ngào với tôi, nhưng bây giờ thì đã thay đổi tình thế.
- Chuyện không nên biết thì cháu nên ngoan ngoãn không được tò mò hỏi thêm. Nếu không may mắn, ngay cả mạng của cháu bà cũng không cứu nổi đâu.
- Cháu....cháu xin lỗi! cháu thật sự xin lỗi, vì đã làm bà giận. Cháu...cháu sẽ ngoan ngoãn không làm bà giận nữa.
Tôi ngồi trên ghế sofa ngước nhìn về phía nhà bếp, bà quay sang liếc mắt nhìn tôi với một nụ cười đầy ẩn ý bên trong còn nhấn mạnh câu nói đó lặp đi lặp lại.
- Cháu nên nhớ một chuyện, kể từ bây giờ tai không nghe và mắt không thấy. Cháu phải xem, mọi thứ trước mắt của cháu hoàn toàn là bóng đen nếu như cháu còn muốn sống.
Tôi bắt đầu im lặng không lên tiếng hay nói lời nào nữa, cho đến khi bà gọi tôi đi qua dùng thức ăn. Tôi cũng không nói hoặc lên tiếng với bà mà im lặng nhìn xuống đồ ăn ở dưới. Phía dưới bàn toàn là rễ cây, ngay cả chén cơm vừa xới vào chén cũng là rễ nhưng tôi lại không hề thấy như vậy.
- Bà nấu thịt kho tàu cho cháu? mau ăn đi cho nóng sẽ ngon hơn ăn nguội nào cháu gái.
Đột nhiên cánh cửa có một chàng trai trẻ xông vào thở gấp gáp rồi đóng cửa lại, anh liền ngăn cản ngay khi tôi chuẩn bị bỏ miếng rễ cây vào miệng của mình.
- Never mau dừng lại, tuyệt đối không được ăn thứ đó?
A Tự dùng súng bắn chết người bà trước mặt của tôi, tôi đã bị che mắt nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
- Bà ơi......... khônggggggggg.
- Tại sao! tại sao anh lại bắn chết bà ấy chứ hả.
- Bà ta không phải người, cô không nhìn ra hay sao chứ? bà ta là người cây, là người cây, cô tỉnh táo lại đi.
Câu trả lời của tôi khiến A Tự cũng phải im lặng, tôi đột nhiên khụy gối xuống đỡ người bà giả lên. Tôi biết biết người trước mặt của mình không phải là bà, nhưng bà ấy cũng cho tôi nhiều tình thương dù chỉ là thời gian ngắn.
- Dù cho bà lừa dối cháu! nhưng bà đã xoá bỏ nỗi đau trong lòng cháu. Xin lỗi! xin lỗi bà rất nhiều, tuy chúng ta làm bà cháu trong thời gian rất ngắn, nhưng cháu sẽ không quên bà đâu.
Người này là cây cổ thụ lâu năm, bà hiện nguyên hình với cơ thể màu xanh của cây tóc là những chiếc rễ cây nhỏ. Bà đưa tay một lần nữa, vuốt ve khuôn mặt của cô rồi nói lời cuối cùng khiến cô phải khóc thét.
- Được biết cháu và ta còn được biết tình thương của một người bà là như thế nào? đúng là một chuyện tốt.
- Cháu... vẫn sẽ mãi mãi là cháu của bà, bà là người bà thứ hai của cháu được chứ?
Tôi lúc này không thấy sợ bà nữa mà lại thấy thương bà, cô liền cười rồi gật đầu liên tục trước mặt của bà. Bà nhắc nhở tôi một lần nữa hãy chạy khỏi đây và những lời nói lúc nãy phải ghi nhớ " tai không nghe và mắt không nhìn thấy".
-Tuyệt đối phải ghi nhớ, mau rời khỏi đây nhanh lên người thuốc xác sống và bù nhìn sẽ không tha cho cháu đâu.
- Bà ơi....bà ơi? cháu sẽ đưa bà đi theo, cháu sẽ cõng bà đi theo.
Bà đưa tay lên khuôn mặt của tôi rồi kêu tôi mau chạy khỏi đây, bà đã buông tay biến mất thành cát bụi. Tôi khóc trong đau đớn nhưng cũng phải bình tĩnh khi A Tự đi lại kéo tay chỉ lên bàn thờ.
- Bây giờ thì cô có chịu bình tĩnh hay chưa, bà của cô đã chết rồi. Bây giờ chúng ta phải cứu mạng của mình, bọn họ sắp sửa xông vào rồi.
- Phải....phải! chúng ta phải vượt qua mọi khó khăn, nhất định không chịu chết với bọn họ.
Updated 49 Episodes
Comments
Reply
Lại có tác phẩm mới:-" chx j đã thấy bị hù rồi tr😥 bà tg làm ơn bớt bớt hình nha>< chúc tg sức khỏe nhìu nhìu nhìu
2022-08-02
2