[Thế Giới Hỗn Độn] Vùng Đất Kim Sa
Đầu tuần lại bắt đầu cho một hành trình mới, xe cộ bon chen đông đút, những người trụ cột trong nhà chỉ biết cuối đầu vào công việc, để kiếm tiền nuôi sống bản thân gia đình. Ai cũng bận rộn đến đầu tắt mặt tối để làm việc. Cần Tiểu Lộ là tôi, từ nhỏ đã bị bỏ rơi chẳng biết mặt mũi người thân cha mẹ của mình là ai. Tôi được một bà lão, nhặt được ở vỉa hè và nuôi sống đến nay cũng đã 18 năm.
Bà ấy cũng như tôi, cũng bị gia đình bỏ rơi phải sống ở Cô Nhi Viện. Nhưng bà không chịu thua trước số phận của mình, bà đã rời khỏi nơi cưu mang mình suốt 19 năm và tự lập giữa bon chen của nơi đô thành.Tôi đã từng hỏi bà một câu đó là năm tôi được 10 tuổi, câu trả lời đó khiến tôi thông suốt mà sống đến hôm nay.
- Bà ơi! tại sao họ không giết chết chúng ta, từ khi còn nằm trong bụng.
- Tại sao lại sinh ra một hình hài nhỏ bé, rồi lại vứt bỏ nó đi. Lại để cho cả đời của đứa bé đó, không bao giờ biết được mặt mũi người thân là thế nào.
Bà mỉm cười rồi kéo tôi ngồi xuống cạnh chiếc ghế, đưa tay để lên vai của tôi rồi nói. Bởi vì họ còn chút lương tâm, bởi vì họ không muốn mang nỗi đau cho bản thân mình. Họ thà rằng cưu mang 9 tháng 10 ngày, còn hơn bóp chết một vong linh nhỏ bé.
- Tuy họ bỏ rơi cô bé, nhưng thực chất họ cũng sẽ rất đau. Không ai muốn bỏ rơi con của mình cả, bà tin rằng chỉ vì họ bắt đắt dĩ nên mới làm nên chuyện đó.
Câu nói đó của bà tôi đã không còn được nghe nữa, bà đã ra đi mãi mãi chỉ có người thân duy nhất đó là tôi. Tôi bầu bạn với bà trong suốt 18 năm, bà ra đi ở tuổi 67, mãi mãi tôi cũng sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Cái tên Cần Tiểu Lộ là do bà đặt tên cho tôi, Cần đó chính là muốn mọi người xung quanh luôn yêu thương ân cần không ghét bỏ đến tôi. Còn Tiểu Lộ chính là chiếc áo mà tôi mặc trước khi được bà nhặt được và lấy nó làm tên.
Bà trước khi chết, mong muốn tôi tốt nghiệp cấp III và tôi cũng đã thực hiện được mong ước của bà, đã hoàn thành tốt nghiệp.
Khi phát thưởng, hiệu trưởng gọi tên phụ huynh học sinh của Cần Tiểu Lộ bước lên sân khấu, thì bỗng nhiên tôi lại bật khóc nức nở. Cô chủ nhiệm đưa tay lau nước mắt cho tôi, vì cô biết hoàn cảnh mà tôi phải trải qua 2 năm không có một người thân nào.
Bà mất đi vào năm tôi học 11, khi đang trong tiết học thì nhận được thông tin, bà của tôi ra đi vì một tai nạn giao thông, tôi như chết lặng trong tim.
Đó là một hành trình trải qua suốt 2 năm của tôi, và bây giờ tôi cũng đã hoàn thành ước nguyện của bà là tốt nghiệp.
- Tiểu Lộ! mau qua đây chụp ảnh lưu niệm cùng mình đi nào.
- Được! mình sẽ qua ngay.
Thế đấy, ngay cả chụp ảnh lưu niệm của thời học sinh để bước sang một trang mới thì tôi cũng không có bà bên cạnh nữa rồi. Dù cho thế nào, tôi cũng tin rằng bà luôn ở bên quan tâm, chăm sóc theo dõi tôi từng lối đi nước bước. Dù không phải là người thân ruột thịt, nhưng bà là cả bầu trời của tôi.
Chắc hẳn mọi người sẽ bảo Cần Tiểu Lộ tôi là một người nhát gan, lại còn nói nhiều đúng không. Thật ra mọi người đoán đúng rồi đấy, tôi luôn sống trong niềm kiêu hãnh của mình, mà không thoát ra được vòng quay của số mệnh.
Tôi đã nộp đơn xin vào một công ty, hôm nay cũng là ngày tôi nhận thử việc một tuần.Trong suốt thời gian mệt mỏi ở công ty, buổi tối về đến nhà thì cũng chỉ có một mình nhiều lúc tôi còn lầm tưởng....
20h khuya~
- Bà ơi! cháu đi làm về rồi?
Bước vào nhà, không một ánh đèn không một tiếng nói. Như thế đấy, tôi cũng đã quen với nó rồi. Tôi bước vào bếp, lấy trái cây sắp xếp bỏ lên bàn thờ thắp nén hương cho bà.
- Bà ơi! hôm nay mọi chuyện rất tốt đến với cháu, cháu có mua trái hồng và mặn mà bà thích ăn nhất đây.
Tâm sự trước bàn thờ của bà một lát, thì tôi đi tắm rửa rồi bước vào bếp nấu ăn. Tôi luôn ao ước, mỗi khi đi làm về bà vẫn luôn ngồi ở nhà chờ đợi những món ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi ngóng trông tôi, nhưng không còn nữa.
Sau khi tôi ăn uống xong, thì liền đi vào phòng mở chiếc điện thoại lên lướt web. Tôi không hề chú ý đến giờ giấc ngủ của mình kể từ khi bà mất. Tôi lướt sang một trang nhìn thấy những tấm ảnh trong phim, thì liền lưu về máy của mình.Tôi rất thích xem phim, nhân vật kể cả bối cảnh tôi điều rất thích.
- Đẹp thật đấy? nhưng ghép nhỏ lại thì cũng chẳng còn đẹp gì mấy.
Cây kim phút sắp sửa chỉ đến 00h nhưng tôi vẫn còn ngồi chỉnh sửa hình ảnh.Vừa chỉnh xong hoàn thiện cũng đúng lúc đó là 00h.
Bước ảnh này quả thật rất lạ, được rất nhiều bối cảnh phối vào. Điện thoại thông báo bản tin về lỗ hổng thời gian.
Khi tôi nhìn vào bước ảnh, rồi nhìn lại bản tin bên trong còn có tấm ảnh đã được chỉnh sửa, giống hệt như của tôi đang cầm.
- Không thể nào trùng hợp như vậy được? mình vừa mới chỉnh thôi mà.
Chuông điện thoại reo lên, cô mở máy nghe vừa mới lên tiếng " Alo! tôi nghe đây" thì một ánh sáng chiếu từ cánh cửa đến mắt của tôi. Tôi giống như hít phải thứ gì đó rồi ngất đi ở trên giường ngủ của mình.
Updated 49 Episodes
Comments
Alyn
Nghe tg ra truyện mới t liền ghé qua kkk🤟
2022-07-25
2