Chương 3

Tố Thanh và Tần Hương đi bộ về Trần phủ. Đoạn đường đi khá xa, đến tối hai người mới về đến nhà. Tay chân rã rời, mà cả nhà không ai hỏi han lấy 1 câu. Dùng bữa tối xong thì ai ngủ phòng nấy.

Mà Tố Thanh tắm rửa xong thì xuống nhà bếp tìm chút đồ ăn. Kết quả lại phát hiện cái gì cũng không có. Đến đồ thừa họ cũng đổ bộ hết cho chó ăn.

Xem ra tối nay nàng lại phải nhịn đói ngủ. Thẩn thờ về phòng thì lại phát hiện Tần Hương đang ngồi trong phòng lúc nào, trên bàn là một tô mì vài ba cộng rau. Tay liên tục chỉ trỏ vài bát mì.

Mỗi khi nàng bị đói, mẫu thân luôn nấu mì nước lèo cho. Đối với Tố Thanh, một tô mì nước lèo của Tần Hương còn ngon hơn sơn hào hải vị.

Tố Thanh vui mừng ngồi xuống ngửi thử. Nàng gặp một miếng mì lên ăn, vẫn là hương vị thơm ngon ấy.

–" Ấy! Không phải mẫu thân cũng chưa ăn gì sao? Mẫu thân người ăn đi, nữ nhi không đói lắm."

Tần Hương miệng ú a, ú ớ, tay chân khua lia lịa. Ý chỉ bản than không đói, con hãy ăn hết đi.

Tố Thanh sao lại không hiểu mẫu thân mình. Bà khẳng định hiện đang rất đói, chẳng qua bà luôn nhường mọi thứ tốt đẹp cho nữ nhi mà thôi. Tố Thanh lấy thêm một cái bát, san một nửa tô mì ra.

–" Mẫu thân cũng ăn đi, người cũng đã mệt cả ngày rồi."

Tần Hương mắt đỏ hoe, liên tục xoa đầu Tố Thanh. Hai mẹ con nhìn nhau tươi cười hạnh phúc.

Phía bên này Trương Vỹ Đình cũng đang rất thất vọng vì kế hoạch đã đi sai đường. Hắn ta trách mắng Trương Sinh vài câu rồi lại thôi, dù sao đây cũng chỉ là sự cố, có lẽ đều là do thiên ý. Nhưng thời gian còn dài, ngày mai lại tiếp tục kế hoạch khác, rồi sẽ có ngày thành công.

Sáng sớm hôm sau, Tố Thanh đã hầu hạ Nguyệt Nga mặc xong y phục. Hôm nay có hội thơ ở Xuân lầu ngoài thành. Rất nhiều danh môn công tử đến tham gia. Nữ tử thì càng không phải nói.

Số người tham gia hội thơ thì ít. Nhưng số người đến tìm 1 lang quân như ý thì rất nhiều. Trùng hợp thay hôm nay Vỹ Đình dẫn theo Trương Sinh cũng cùng tới hội thơ.

Trần Nguyệt Nga quen thói được người khác bao quanh, sùng bái. Thấy một đám nam nhân ánh mắt không ngừng nhìn mình thì rất thích thú. Vội bỏ Tố Thanh, một mình lên lầu ngâm thơ, gây sự chú ý.

Tố Thanh đã quá quen với chuyện này nên không lấy làm lạ. Cũng khá lâu không được ra ngoài 1 mình, hôm nay phải tự do thoải mái mà đi dạo.

Quả là người có duyên thì dù thế nào cũng sẽ gặp nhau. Khi Tố Thanh đang xem mấy công tử ngâm thơ với nhau, thì vô tình thấy Vỹ Đình. Hôm nay chàng ta mặc bộ y phục màu xanh dương nhàn nhạt, tay phẩy cây quạt giấy, trông rất thư sinh nho nhã.

Đã vậy tài năng còn xuất chúng, liên tục đối đáp được câu đối của các vị công tử kia. Khiến bọn họ thua tâm phục khẩu phục.

Tố Thanh đã thích càng thích thêm, đối với vị công tử tài hoa này thật không còn gì để chê bai. Có chăng chỉ là thân phận nàng thấp kém, không xứng với chàng.

Tố Thanh mải mê suy nghĩ mà không chú ý đến đằng sau. Một chiếc xe ngựa mất lái đang lao cực nhanh đến nàng. Trong tình thế nguy hiểm, Vỹ Đình lại một lần nữa ra tay cứu, khiến nàng cảm kích không thôi.

–" Trương công tử lại cứu ta thêm lần nữa, thật sự không biết phải làm sao báo đáp người"

–" Tố Thanh cô nương không cần khách sáo. Thiết nghĩ do chúng ta có duyên, cho nên 2 lần gặp nhau đều để ta cứu được cô"

–" Trương công tử anh tuấn bất phàm. Ban nãy nhìn thấy huynh tại hội thơ thắng được biết bao danh môn công tử. Quả thật là tài năng xuất chúng"

–" Tố Thanh cô nương đừng chê cười, tại hạ chỉ có chút tài mọn. So với rất nhiều thi sĩ khác chỉ là giọt nước ngoài biển cả. Nhưng thật không ngờ Tố Thanh cô nương cũng rất có hứng thú với thơ ca"

–" Tiểu nữ tử ít học, đối với thơ ca cảm nhận không sâu sắc. Chỉ là làm màu mà thôi, hi vọng công tử không chê cười".

–" Tố Thanh cô nương không cần khiêm tốn. Nơi này hôm nay nhiều người phức tạp, Tố Thanh cô nương lại ra ngoài một mình, không sợ nguy hiểm sao?"

–" Kì thực cũng không phải đi 1 mình. Ta cùng tỉ tỉ đi đến đây, chỉ là tỉ tỉ bận chút việc, nên ta chỉ đành đi dạo 1 mình"

–" Không biết cô nương là gia quyến nhà nào? Đã có hôn ước hay chưa? Không biết tại hạ nói chuyện cùng cô có điểm nào không hợp lí không?"

–" Công tử chê cười rồi. Tiểu nữ sống tại phủ đệ Trần gia. Hiện tại....vẫn chưa có hôn ước"

–" Là vậy sao? Nếu cô nương không phiền, tại hạ có thể đưa cô nương về một đoạn được không?"

Tố Thanh nhìn sắc trời cũng không còn sớm, chắc đại tỉ cũng sắp về. Trời càng tối ngoài thành càng hỗn loạn. Nếu được Trương công tử tiễn một đoạn, có lẽ sẽ an toàn hơn.

–" Nếu đã vậy xin làm phiền Trương công tử. Chỉ là tỉ tỉ ta còn đang ở Xuân lầu, xin công tử đợi một chút, ta sẽ tìm tỉ tỉ về"

–" Để ta đi cùng cô nương" mục đích thực sự của Vỹ Đình là tiếp xúc với đại tiểu thư Nguyệt Nga. Bây giờ phải bất chấp mọi cơ hội, cho dù có phải lợi dụng ai.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play