Chương 2: Đập Mạnh Vào Tủ Sách

Nam nhân ngồi bên cạnh không ngừng hứng thú về quá khứ của cô sắc mặt lộ rõ hẳn vẻ lo lắng ánh mắt không ngừng liếc nhìn cô.

Ngồi một lúc Phong Tú chỉ biết thở dài một hơi vì anh không hiểu tại sao nữ nhân này vừa rồi còn nói to vậy mà đã ngất xỉu?

Bất giác anh chỉ đành bế cô lên đưa vào trong phòng ngủ nhưng không quên nói.

"Nữ nhân như cô đúng thật là khiến tôi có chút thứ vị."

Nói là vậy nhưng Phong Tú vẫn lạnh lùng rời đi đến bảy giờ tối Tần Khả từ từ mở mắt ra dáng vẻ mệt mỏi không ngừng nhìn xung quanh.

Chỉ thấy căn phòng tối tăm không có chút ánh sáng gì cả ngược lại còn không ai bên cạnh.

Vốn dĩ cô là đứa trẻ mồ côi nói là đứa trẻ mồ côi không đúng cho lắm bởi vì cô có một người cha nhưng lại luôn đánh đập thậm chí coi cô như một đồ vật để trút giận cũng giống như trong truyện cổ tích Tần Khả chỉ nghĩ nếu mình bị vậy nhất định sẽ có bà tiên đến giúp đỡ.

Cuối cùng mơ tưởng vẫn chỉ là mơ tưởng thực chất thứ mà nữ nhân muốn vượt qua phải do chính mình.

Tần Khả tỉnh dậy đầu hơi choáng váng một chút gần đến cửa có lẽ do thể lực mà cô ngất đi tay phải không quên chỉ vào cánh cửa gỗ.

Nam nhân đang ở dưới phòng khách anh vừa đọc sách vừa uống trà vẻ mặt nghiêm túc khiến ai cũng không dám đi qua dưới dáng vẻ lạnh lùng như vậy?

Phong Tú vẫn lo lắng cho cô dẫu sao cũng vì anh đâm phải vào người nên mới khiến cô trở nên như vậy.

Đặt cuốn sách mình vừa đọc dở xuống dưới bàn nam nhân liền đứng dậy hai tay khoanh vào vừa đi lòng vòng vừa suy ngẫm:

'Không biết có nên lên trên đấy không dẫu sao cũng do mình không đi cẩn thận nên mới đâm phải dù sao trách nhiệm này cũng phải do mình không thể để một cô gái yếu ớt một mình được.'

Anh nghĩ một lúc lâu quyết định lên trên phòng của cô đến nơi bóng đèn được thắp sáng bởi người hầu sàn nhà được thiết kế bằng gỗ trông y như thật nhưng là nền gạch trên bức tường được sơn màu và kem nhìn trông bắt mắt và tinh xảo bên trên được treo bảng hiệu là phòng ngủ để dễ dàng cho việc tự tìm phòng hơn.

Phong Tú liền đấy bàn tay phải mở cửa ra nhưng vừa mở dường như có cái gì đang chắn anh mở cửa nam nhân có chút ngạc nhiên bởi vì giờ này cô vẫn còn chưa tỉnh dậy vậy làm sao mà cửa lại khó bỏ đến vậy?

Cuối cùng anh liền chọn cách dùng sức mình đập mạnh vào cửa đến khi mở hộp ra thân thể của Tần Khả cũng bị đập vào đằng sau tủ sách khiến cô bị thương ở đầu hơn.

Anh không biết chuyện gì liền đi vào bên trong thấy được không có ai đập cả hơn nữa định mở ra Phong Tú có chút ngạc nhiên anh liệt quay đầu lại đưa mất nhìn về phía trước thấy cô đang nằm bất động trên sàn nhà hơn nữa đầu không ngừng chảy máu.

Nam nhân đứng sững người ra anh vội chạy tới phía trước hai tay liền đưa lên vai lắc người cô vẻ mặt tỏ ra sợ hãi.

"Cô...Cô mau tỉnh lại đi..."

Phong Tú vừa nói vừa lung lay người cô bà càng đông càng mạnh hơn khiến Tần Khả mới dần dần mở mắt ra.

"Anh..."

Giọng nói yếu ớt mãi mới nói được một câu cô nhìn dáng vẻ của anh khó hơn hoảng sợ một chút nhưng vẫn chỉ biết im lặng ngất đi Phong Tú thấy vậy càng ngạc nhiên hơn anh không biết mình nên làm gì đưa tay trái ra máu đã ở trong lòng bàn tay anh từ bao giờ?

Nam nhân càng nhìn càng hoảng sợ anh biết mình đã làm chuyện rồi liền lôi điện thoại ra ở trong quần.

"Có phải bệnh viện không?"

"Dạ đúng rồi."

"Vậy mau đến nhà tôi nhanh lên."

Người ở đầu dây bên kia không hiểu gì cả liền hỏi lại tiếp.

"Xin lỗi nhưng giờ đã hơn bảy giờ tối rồi hơn nữa ở bệnh viện đây có quy định là bốn giờ đã đóng cửa nên bây giờ nếu anh có gọi thì bọn tôi cũng không đến được."

"Vậy mấy người không coi trọng mạng sống sao? Muốn để bọn họ chết thì chết hoặc không chết thì thôi sao?"

"Xin lỗi quý khách chúng tôi đã nói vậy rồi đây là theo quy định ở trong bệnh viện nên tôi không có cách nào được."

Phong Tú nghe vậy càng tức hơn anh biết nếu mình càng giải thích thì cũng chẳng ai đến liền hỏi một câu:

"Vậy ở chỗ mấy người còn bác sĩ nào đang làm việc không Nếu còn thì đưa đến nhà tôi."

"Rất tiếc không còn ai ạ chỉ có mỗi y tá ở bệnh viện chúng tôi là đang trực thôi mong quý khách đành phải tìm chỗ khác vậy."

Nam nhân nghe vậy bọn họ Không chần chừ mà cúp máy để mặc anh có nói gì đi chăng nữa cũng coi như là không nghe thấy bất giác cả người anh như suy sụp vậy nhưng khi nhìn thấy việc mình làm hại tới người vô tội Phong Tú không đành lòng liền trực tiếp gọi thẳng bác sĩ riêng của mình.

"Có chuyện gì sao thưa ngài?"

Một giọng nói khàn khàn cũng chừng khoảng ba mươi tư tuổi hoặc gần bốn mươi tuổi.

"Vậy nhờ ông có thể đến nhà tôi một chút được không?

Ông có chút ngạc nhiên bởi Phong Tú gọi điện thoại chưa bao giờ nói một câu tử tế như vậy thậm chí còn luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng không nói với ai được ba câu vậy mà hôm nay anh lại nói tận mười hai câu khiến ông sốc.

"Thiếu gia ngài muốn nhờ gì?"

"Cứ đến đây trước đi rồi tôi sẽ nói."

điện thoại cúp đi ông cũng biết anh gọi mình chắc chắn có chuyện quan trọng không chần chừ liền rời đi.

Gió thổi mạnh của theo cả lá cây không khác gì như một cơn lốc cuốn theo cả đám người một nam nhân đang đứng ở bên cạnh giường cùng với một người thiếu nữ.

Bác sĩ anh gọi đến là người có trình độ hơn cả tiến sĩ vượt cấp cả thạc sĩ dĩ nhiên vì gọi ai cũng không được nên anh mới chỉ để gọi người bình tin tưởng nhất là Sở Quân.

Sở Quân băng bó lại vết thương ở trên đầu cô cũng biết việc này không đơn giản nhưng khi ông liếc nhìn qua anh thấy ánh mắt như muốn xin lỗi đã bỏ qua hẳn ngoại hình lạnh lùng của mình không kiêu ngạo điều này khiến ông cảm thấy Tần Khả chắc chắn là một cô gái có thể thay đổi Phong Tú.

"Sao rồi Sở Quân cô gái đó có sao không?"

"Không sao ngài chỉ là..."

Lời nói ngập ngừng của ông càng khiến anh nghi ngờ hơn.

"Chỉ là gì? Ông nói xem nào cô ấy bị làm sao?"

"Thưa ngài cú va chạm vào tủ sách hơn nữa còn đập mạnh khiến cô đã mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ? Ý ngươi là cô ta sẽ không biết về ta?"

"Thiếu gia có thể cho là vậy tuy nhiên theo tôi thấy ngài nên chăm sóc cô ấy hơn dù sao tôi thấy chết người cũng đầy vết thương bị đánh đập có thể suy đoán rằng cô ta đã bị ngược đãi rất nhiều hơn nữa cơ thể lại còn không ăn uống gì nhiều ngày rồi nên việc bị mất trí nhớ cũng là chuyện đương nhiên."

Phong Tú ngồi bên cạnh cô anh không ngờ tới việc mình lên trên phòng và lại đẩy cô vào trong tủ sách dĩ nhiên chuyện anh làm hay hồi phục trí nhớ đều do anh chăm sóc nhưng người kiêu ngạo lạnh lùng như đã nhận làm sao mà chấp nhận được?

"Tôi xin lỗi nhưng việc chăm sóc cô ta. Tôi muốn từ chối."

Sở Quân ở bên cạnh ngạc nhiên cứ nghĩ là Vì cô mà anh sẽ thay đổi không ngờ vẫn giữ tính cách kiêu ngạo càng khiến ông muốn dạy cho anh một trận nhưng nghĩ lại mình chỉ là một người được thuê ở đây là bác sĩ riêng cũng chỉ biết im lặng.

"Đều do thiếu gia nghĩ cả nhưng nếu ngài không giúp đỡ cô ấy hồi phục trí nhớ theo tôi thì ngài có mang cô ấy về để chuộc lại hành vi của mình hay không thì tôi nghĩ cô ấy nhất định cũng sẽ không tha thứ cho ngài."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play