Phong Tú nghĩ lại lời mà ông nói có lẽ một người bác sĩ như ông tuy là bác sĩ riêng của anh nhưng chắc chắn đang lo lắng cho cô bởi vì một người mất trí nhớ cũng sẽ mất đi đường hướng mà vào kẻ xấu anh tuy chỉ là một thiếu gia trong tầng lớp thượng lưu nhưng có lẽ tình cảm mà anh dành cho cô đã lúc nào không hay.
Từ khi cô mất trí nhớ anh cũng cảm giác mình chưa từng để tâm với ai thậm chí có bị níu kéo cũng coi như là không biết gì vậy mà khi gặp cô anh lại chuyển đến như một vị hôn phu lo lắng cho hôn thê của mình.
Mới chỉ mấy hôm trước cô vẫn còn em còn nhớ vui vẻ vậy là chỉ vì anh mà bị mất trí nhớ nên việc chăm sóc đều do anh chịu trách nhiệm cũng là vì đương nhiên.
"Cô... thật đúng là cảm giác lạ thường?"
Nhớ tới cái hôm trước hai người tình cờ quen nhau ở trong công viên mà Phong Tú không để tâm tới cho lắm chỉ biết một nữ nhân tóc nâu lẫn màu đen làm da đen nhẹ mặc quần áo giản dị nhưng cũng hơi hoang tàn một chút đang ngồi ở lề đường hai tay dơ mũ ra đưa đang xin thứ gì đó.
Nhìn qua một lượt cơ thể đầy đặn không hề yếu ớt nhưng chỗ nào cũng có vết roi da đánh ở khắp người cổ cũng không ngoại lệ đã thu hút sự chú ý của người nam nhân.
Anh chần chậm đi lại gần chỗ cô ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc anh đưa bài tay ra chạm bị cô nhìn thấy.
"Anh...Anh là..."
Tần Khả có chút hoảng loạn bởi vì lần đầu có người lại tình nguyện chạm vào cô khiến nữ nhân có chút bối rối không biết nên làm gì?
Anh lại chẳng quan tâm ngược lại còn đỡ người cô lên ánh mắt thay đổi cách nhìn khác.
"Đừng làm vậy cô không sao chứ?"
"À, tôi..."
Nữ nhân có chút ngập ngừng không biết nên đáp lại thế nào bởi vì cô chưa từng học hành từ nhỏ tới lớn đều luôn như vậy cả toàn kiếm tiền nên không biết đáp lại anh thế nào?
Phong Tú ngược lại anh biết từ nhỏ tới giờ cô chưa từng tiếp xúc về việc học nên ấp úng cũng là điều đương nhiên nhưng thứ anh nghĩ có lẽ cô đã chịu nhiều đau khổ cùng cực.
'Cô gái này...có lẽ đã phải chịu nhiều thứ rồi.'
Anh chỉ đành đáp.
"Không cần phải khó khăn vậy đâu."
Nam nhân nói xong liền đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra vết thương vẫn còn lưu lại ở trong lòng bàn tay không muốn buông ra một người lạnh lùng như anh khi nhìn vào cũng phải cảm thấy thương cho cô.
"Cầm lấy số tiền này đi."
Nữ nhân tò mò mà liếc xuống nhìn trên tay là một tờ tiền trị giá hơn hơn một tỷ ai nhìn cũng phải thèm khát muốn có được.
Tần Khả nhìn thấy vậy tính cô không tham lam mà chạy tới kéo áo anh lại.
"Của anh đây."
Cô cầm lấy tay anh đưa tiền vào trong lòng bàn tay hành động chăm chú của cô bỗng chốc đã chinh phục được một người lạnh lùng như anh.
"Vậy cô không định cầm số tiền này sao?"
Tần Khả không nói gì đáp lại còn lắc đầu.
"Thay vì nói là nhận nên nói là cảm ơn anh mới đúng ít người nào tốt mới làm vậy với tôi."
"Đương nhiên số tiền lớn vậy bọn họ sẽ không dễ dàng đưa cho cô đâu."
Phong Tú vừa nói anh vừa nhìn hành động của cô nhưng ánh mắt vẫn nhìn dáng người nhỏ nhắn.
"Tôi... biết là vậy tất nhiên..."
Vừa mới nói nửa lời trời đột nhiên thổi gió mạnh khiến cây cối xung quanh bị thổi mạnh như muốn nứt ra.
Nữ nhân vì mặc bộ đồ mỏng manh cộng thêm sức gió thổi mạnh khiến cô càng rung lên bần bật hai tay ôm chặt lấy bắp tay cái rét càng làm làn da trở nên tê tái hơn.
Không chịu đựng được cô liền ngồi gục xuống đất ánh mắt hướng về phía trước tiếng gió thổi cộng thêm cuốn cả lá cây bầu trời đen mù mịt khiến cô không còn thứ gì gọi là sức sống cả.
Nam nhân tỏ ra lạnh lùng nhưng người anh vẫn run cầm cập bởi cơn gió lạnh không phải lạnh như mọi ngày mà còn cả mưa khiến anh vừa lạnh mà bị ướt.
Biết vậy anh định chạy rời đi nhưng nghĩ tới thiếu nữ đang ở đằng sau mình bất giác mà quay đầu lại dáng vẻ nhút nhát cộng thêm sự sợ hãi không ngừng run cầm cập.
Anh cúi người xuống ánh mắt nhìn về phía cô Tần Khả lại không có sức đáp lại ánh mắt của anh chỉ biết im lặng nhưng cái lạnh vẫn khiến cô run cầm cập.
Phong Tú không biết làm cách nào chỉ đành cởi áo khoác bên ngoài của mình khoác lên trên người thiếu nữ nhỏ nhắn.
Vẫn còn đang lạnh giá bây giờ lại tự dưng ấm áp nữ nhân ngước lên nhìn người che áo vào người cô không ai khác là Phong Tú.
Ánh mắt lo lắng sắc mặt không nỡ rời đi tuy giám đốc lạnh lùng nhưng nếu thấy người phụ nữ nào như vậy làm sao mà bỏ rơi được lạnh lùng của anh không có nghĩa là kệ mọi thứ mà giúp đỡ người phụ nữ tuy không phải là ruột thịt nhưng đối với anh phụ nữ là người đã sinh ra mình nên dù có trẻ hay già việc mà anh làm chính là che chắn họ không vì việc gia đình lại làm vậy.
Cảm giác ấm áp mà anh dành cho cô dường như đã khắc sâu vào trái tim thuần khiết vẫn còn mong manh.
Tần Khả thấy hành động anh làm như vậy bỗng chốc mặt đỏ bừng lên mắt không dám nhìn thẳng chỉ đáp lại lời nói e dè.
"Áo...Áo của anh này."
Cô không quan tâm dù cho trời có lạnh đi chăng nữa nữ nhân vẫn cố chấp cởi chiếc áo khoác đang ở vai mình ra mà đưa cho anh.
Phong Tú thấy vậy có chút ngơ ngác không biết nên làm gì nhưng nhìn bàn tay lỡ chân của cô đều bầm tím cả lên anh liền nói.
"Không cần phải làm vậy đâu dù sao áo khoác này tôi cho cô không cần phải cởi nó ra giả cho tôi đâu."
Tần Khả không để tâm ngược lại vẫn cố chấp đưa áo khoác từ trong tay mình đưa cho anh.
"Cảm ơn anh nhiều dẫu sao anh quan tâm tôi như vậy đến một chiếc áo khoác để làm ấm người anh cũng giúp tôi vậy mặc cho trời có rét thế nào anh nhất quyết vẫn giúp tôi Tôi biết anh có lòng tốt nhưng tôi vẫn muốn trả lại chiếc áo khoác này."
Nhìn thấy sự lương thiện của cô mặc cho trời có rét buốt đi chăng nữa Tần Khả vẫn nở nhẹ nụ cười bỗng chốc càng khiến anh cảm thấy cảm thán cô hơn chưa từng gặp một người nào kiên cường như cô mặc kệ gió rét có làm mình thâm tín chân tay nữ nhân không hề trách móc ngược lại vẫn giả áo khoác cho anh.
Phong Tú không muốn cô như vậy vẫn cố chấp nói:
"Cô cứ cầm lấy đi dẫu sao áo khoác này tôi cũng không cần nữa nên cũng cho cô luôn."
Nhưng Tần Khả đâu có hề ngu cô biết lời nói ẩn ý của anh là đang lo lắng cho mình hơn nữa thời tiết này lại xuống hơn không độ C nên việc lo lắng cũng là điều bình thường.
Nữ Nhân Không để tâm ngược lại vẫn từ chối ý tốt của anh.
"Tôi biết anh buồn vì tôi không nhận nhưng tôi mong chiếc áo khoác này sẽ chính là kỷ niệm tôi gặp được anh."
nói xong tình cảm tiền nở nụ cười nhẹ trên môi có lẽ thứ cô cần không phải vật chất được quan tâm chính là niềm hạnh phúc nhất dẫu nhiều người muốn vật chất nhưng toàn cả lại chỉ cần sự quan tâm đối với cô mới chính là thứ khiến mình càng có niềm tin vào cuộc sống.
Phong Tú hết cách chỉ đành cầm chiếc áo khoác rời đi không quên quay đầu lại vẫy tay cô như có điều gì muốn nói.
Updated 26 Episodes
Comments