Chap 2

Từ ngày hôm đó tin đồn lan rộng khiến cuộc sống sinh viên vốn bình lặng An Bối Bối nổi sóng gió, ngược lại cuộc sống Hàn Dương Trạch lại trở về yên bình. Ban đầu Hàn Dương Trạch chỉ muốn đem cô ra làm lá tránh chứ không hề có ý định gì với cô nhưng hắn không ngờ lòng đố ký con người rất đáng sợ. An Bối Bối bị đám nữ sinh trong trường tẩy chay, ngày thường đe doạ , vẽ bậy lên bàn, vất rác trong bàn cô thì thôi đi nghiêm trọng nhất là bọn họ biết cô thường trốn trong phòng chứa đồ đọc tiểu thuyết liền nhốt cô lại bên trong. Đám bạn cùng phòng lại tưởng cô trốn ra ngoài cùng với Hàn Dương Trạch đã dấu quản lý ký túc xá hộ cô nhưng một ngày không thấy cô xuất hiện họ mới phát hiện điều không đúng chạy đi tìm Hàn Dương Trạch.

"Không có, cả ngày hôm qua tôi không gặp Bối Bối."

"Vậy cô ấy đi đâu. Gần đây đám nữ sinh trong trường thường xuyên bắt nạt cô ấy có khi nào cô ấy gặp chuyện không hay không."- Lục Tâm Tâm bạn thân nhất của cô lo lắng hỏi.

"Bắt nạt , từ khi nào? Sao đêm qua cô ấy không về các cô không báo quản lý ký túc xá."- Hàn Dương Trạch chau mày hỏi

"Thì chúng tôi nghĩ hai người trốn ra ngoài mới che dấu cho hai người."- Hạ Như Ân bức xúc nói.

"Bây giờ các cô đi báo giáo viên tôi đi tìm cô ấy."- Hàn Dương Trạch không nói nhiều để hai người bạn của cô đi tìm giáo viên bản thân chạy đi tìm cô.

Sau khi chạy khắp sân trường hắn nhớ ra nơi đầu tiên hai người gặp nhau chính là nhà kho để dụng cụ cũ nơi đó rất vắng lại là nơi để dụng cụ không cần dùng tới. Nếu bị nhốt ở thì đúng là thần không biết quỷ không hay. Không ngoài dự đoán An Bối Bối bị nhốt một đêm một ngày đã ngất sỉu trong nhà kho. Đến khi cô tỉnh dậy thấy bản thân nằm ở phòng y tá.

"Bối Bối, cậu không sao chứ? Tốt quá rồi!"

"Sao mình lại ở đây."

"Hàn Dương Trạch tìm thấy cậu trong nhà kho cũ. Tự dưng cậu lại tới nhà kho cũ đó làm gì?"- Lục Tâm Tâm khóc nức lên.

"Không phải mình đã không sao rồi sao? "

"Cậu còn dám nói nếu không phải Hàm Dương Trạch nhớ ra có khi cậu chết khô trong đó đã không ai biết rồi."- Hạ Như Ân tức giận mắng cô một trận.

Sau lần đó An Bối Bối bị gọi lên văn phòng giáo huấn một trận nhà kho đó cũng bị khoá kỹ càng. An Bối Bối mất chỗ yên tĩnh đọc truyện nhưng quan hệ cô và Hàn Dương Trạch cũng đã tốt hơn. Để cám ơn hắn cứu mình, cô mời hắn ăn cơm thấy hắn cũng không đáng ghét như bản thân nghĩ. Thời gian dần hai người trở thành bạn bè, chuyện hai người yêu nhau cũng không còn gai trong mắt mọi người nữa.

Đến năm hai đại học dưới tán cây xanh rì rào Hàn Dương Trạch hẹn cô giữa sân trường.

"Bối Bối, làm bạn gái mình nhé!"- Cô còn nhớ rõ đó là ngày mùa xuân hương hoa trong sân trường đúng lúc đua sắc đẹp nhất.

An Bối Bối cứ thế ngã vào lưới tính đầu tiên của thiếu nữ. Hai năm đại học tiếp theo của cô chính là những ngày tháng yêu đương học đường đầy ngưỡng mộ bạn bè. Cho đến ngày hôm đó sinh nhật hắn, bạn bè tập trung ăn uống, trong cơn say hai người đã đi quá giới hạn bản thân.

Chuyện có lẽ sẽ không có gì nếu hai tháng sau An Bối Bối phát hiện ra bản thân mình đã mang thai cô rất sợ hãi chạy tới gặp hắn. Đứng trước sự việc cả hai đều không biết làm sao nhìn nhau.

"Bối Bối , bỏ đứa bé."

"Anh nói cái gì cơ, bỏ đứa bé sao?"- An Bối Bối sợ hãi khóc nức lên.

"Bối Bối, nghe anh nói giờ chúng ta năm cuối rồi còn phải ôn thi. Công việc cũng chưa có nếu sinh đứa bé cũng không thể lo đầy đủ cho nó. Nghe anh bỏ đứa bé đi."

An Bối Bối bật khóc thành tiếng cô không thể chối bỏ cái ly do của hắn, bởi hắn nói không sai, hai người đều chưa có gì cũng chưa chắc hai bên gia đình chấp nhận đối phương. Vậy lên cô đã chấp nhận đề nghi của hắn. Hắn đưa cô tới bệnh viện trước khi làm phẫu thuật bác sĩ đưa cô vào phòng siêu âm kiểm tra. Khi nhìn đứa bé trong màng hình trái tim cô đã rung động. Đến khi nằm trên bàn phẫu thuật cô lại cảm thấy sợ hãi đột độ trước lúc bác sĩ tiêm thuộc mê. An Bối Bối bật dậy quỳ xuống cầu xin bác sĩ tha cho mẹ con cô, cô không muốn bỏ đứa bé nữa.

Bác sĩ đồng cảm với cô đã giúp cô đi cửa sau ra khỏi phòng phẫu thuật. Khi đi qua hàng ghế chờ bệnh viện nhìn thấy hắn ngồi lặng trên đó. Trái tim cô chết lặng rời đi. Cô trở về ký túc xá trong đêm thu dọn đồ đạt đợi đến khi trời sáng cô vội vàng chạy ra sân bay mua vé máy bay trở về thành phố.

Nhưng khi đặt chân xuống sân bay cô lại không biết đi đâu? Cô không dám trở về nhà không dám đối mặt với cha mẹ không biết phải làm sao? Cô đã tới doanh trại quân đội. Có lẽ cô đã không còn nơi để đi không còn chỗ để về nhưng giờ khắc đó cô chỉ có thể tìm anh.

Hot

Comments

Mỡ Mỡ

Mỡ Mỡ

Diễn biến này nhiều độc giả ủng hộ hơn ấy

2022-11-05

0

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Tui thấy cái diễn biến ban đầu cũng hay lắm mà , xóa đi uổng quá

2022-11-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play