Thế Gia
Triều nhà Nguyên, năm Chánh Hi hoàng đế thứ 38, trước cửa phủ đệ công bộ tả thị lang Liên gia, ngựa xe huyên náo, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.
Lấy một số người bề trên của Liên gia đã thi đỗ tiến sĩ, còn có hai vị trạng nguyên lang đỗ đạt, trong đó có 1 vị chính là tổ phụ của Liên lão gia, sau này được phong quan chức đại học sĩ nhất phẩm. Cha của Liên lão gia là bảng nhãn, đệ đệ là thám hoa. Tổ tông 3 đời Liên gia đều sống ở kinh thành, đến nay đã là một đoạn giai thoại.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của Liên gia lão phu nhân, mọi người đều đến mừng thọ bà. Liên gia lão phu nhân mặc trên người chiếc áo ngũ phúc phủng thọ* màu đỏ và váy sáu mảnh đỏ sẫm, bên eo đeo túi kim tam sự* tóc chải gọn gàng, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, trông mặt mũi phúc hậu nhân từ, phong thái khoan thai.
Liên gia lão phu nhân đang cười nói vui vẻ cùng với khách khứa. Một nha đầu mặc áo lụa màu đỏ đi vào, bước tới trước mặt Liên lão phu nhân, nói bên tai Liên lão phu nhân vài câu. Liên lão phu nhân nghe xong khẽ cau mày, từ thần thái có thể thấy được là tin xấu, nhưng sau đó Liên lão phu nhân nhanh chóng quay đầu về phía khách khứa vui vẻ ha ha cười nói. Hệt như tin gì đó vừa rồi không hề tồn tại.
Không lâu sau, mọi người nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài. Một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy vào nói: "Lão phu nhân, không hay rồi, có một nữ nhân điên đang bắt giữ Lâm thiếu gia!"
Liên lão phu nhân tim đập thình thịch, Lâm thiếu gia mà nha hoàn nói là đích tử Hầu Phủ do Liên Nguyệt Băng sinh ra. Liên Nguyệt Băng tuy rằng là kế thất, nhưng nhi tử của thê tử trước đã qua đời, vậy nên bây giờ Lâm thiếu gia chính là người duy nhất kế thừa tước vị hầu tước.
Liên lão phu nhân nhanh chóng đi ra nơi xảy ra chuyện, những người khác cũng như cái đuôi theo sau, đến nơi mọi người liền thấy ngay một nữ nhân có vết sẹo thật dài trên mặt, lúc này đang cầm trong tay một con dao sắc nhọn kề vào cổ bắt Lâm thiếu gia làm con tin. Con dao đó chỉ cần dùng lực nhẹ 1 tí thì Lâm thiếu gia đã có thể mất mạng.
Liên Nguyệt Băng hét lên: "Ngươi là kẻ nào, vì sao lại bắt nhi tử ta làm tin?"
Nữ nhân tay cầm dao cười nhạo nói: "Sao hả, Liên Nguyệt Băng, nhanh như vậy đã không quen ta nữa rồi sao? Đúng là quý nhân nhiều việc bận, nói thế nào cũng đã làm tỷ muội được mười mấy năm rồi ấy nhỉ."
Sau khi Liên Nguyệt Băng nhận ra thì hết sức kinh hãi: "Cô, cô là Nguyệt Dao? Làm sao có thể, không phải là cô đã chết rồi sao? "
Liên lão phu nhân sắc mặt u ám nhìn nữ nhân cầm dao: "Người đâu, lôi cô ta xuống cho ta."
Liên Nguyệt Dao nghe xong lời của Liên lão phu nhân, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt của đứa trẻ yếu ớt, giọng nói lạnh nhạt: "Ai dám bước qua đây thì ta sẽ lấy mạng nó." Liên Nguyệt Dao vô cùng quyết đoán, Mạc Thị không dám động đến.
Liên Nguyệt Băng kéo lấy tay Liên lão phu nhân, khóc lóc van xin: "Mẹ, không được, cô ta sẽ làm Lâm nhi bị thương mất."
Liên lão phu nhân nhìn Liên Nguyệt Dao một cách hung tợn, lúc này bà thật sự rất muốn bảo người bịt miệng cô ta lại, bằng không cô ta nhất định sẽ nói ra những lời xằng bậy. Nhưng lại kiêng dè vì cháu trai đang trong tay cô ả, Lâm nhi có thể là đứa con nối dõi duy nhất của Lư Dương Hầu. Nếu mà chết đi, khẳng định Liên gia không tránh khỏi sự báo thù của Lư Dương Hầu phủ. Bây giờ thật sự là ném chuột sợ vỡ bình.
Liên Nguyệt Dao nhìn ra được dáng điệu của Liên lão phu nhân: "Mạc thị, bà cũng có ngày hôm nay, cũng có lúc biết sợ rồi sao?"
Liên lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Liên Nguyệt Dao, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết Liên Nguyệt Dao đã chết được bao nhiêu lần.
Liên Nguyệt Băng nhìn thấy trên cổ nhi tử toàn là máu tươi, bèn khóc lóc van xin: "Nguyệt Dao muội muội, từ nhỏ đến lớn, ta đều nhường nhịn muội, xem muội giống như muội muội ruột thịt, xin muội nể tình nghĩa trong quá khứ mà đừng làm tổn thương nhi tử của ta nữa. Ta cầu xin muội."
Liên Nguyệt Dao ngước mắt nhìn Liên Nguyệt Băng: "Mạc thị, bà đã nghe thấy tiếng nữ nhi bà van xin ta chưa? Ngày đó ta đã cầu xin bà thế nào, nhưng bà đối với ta thế nào?"
Liên lão phu nhân mặt lạnh nhạt đáp: "Có việc gì thì cứ nhắm vào ta là được, không cần liên lụy đến những đứa trẻ vô tội, mau đặt đứa bé xuống." Nếu không phải e dè cháu trai đang trong tay Liên Nguyệt Dao, Liên lão phu nhân đã ngay lập tức sai người đánh chết.
Liên Nguyệt Dao thấy sắc mặt Liên lão phu nhân không đổi, trên mặt nở ra một nụ cười, nụ cười này khiến Liên lão phu nhân khẽ run trong lòng: "Bà cũng biết được vô phúc rồi. Mạc thị, người đang làm trời đang nhìn, bà lấy hết tất cả tiền tài của cải của nhị phòng bọn ta để trải đường cho con cái bà, dùng duyên phận của ta để đổi cho con cái bà thêm 1 tầng địa vị, đợi đến khi ta không còn giá trị lợi dụng, làm ta mất trí rồi bán cho con buôn Chu Thụ ở Hải Thành làm thiếp. Thông báo với bên ngoài là ta bị bệnh mà chết, đều nói nhất tâm độc phụ, lòng của bà còn độc hơn cả bọ cạp độc."
Lời của Nguyệt Dao vừa dứt, hiện trường liền ồn ào náo động, tất cả tư gia của nhị phòng là khái niệm gì đây. Năm đó nhị lão gia của Liên gia là tuần tra muối, thật sự là một chức vụ béo bỡ, khối tài sản tư gia tích góp được trong nhiều năm chắc chắn không phải con số nhỏ. Ngoài ra, thê tử của Liên Đống Bác- Mã thị cũng là trưởng nữ của Liệt Hầu Mã gia. Năm đó cũng là tiếng tăm vạn dặm.
Một số người tại hiện trường vọng ngóng về phía đại phu nhân Thẩm gia đang đi đến. Thẩm gia đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt quan sát của mọi người, sắc mặt phát lạnh: "Cô nương, năm đó cô do bị bệnh mà chết, Thẩm gia bọn ta không hề biết sự tình, tiểu thúc nhà ta còn vì cô mà để tang một năm".
Liên Nguyệt Dao châm biếm nói: "Bớt ở nơi đây giả lời nhân đức, nhị công tử Thẩm gia nhà các người được sự coi trọng nghìn vàng từ Tương phủ, cô nhi không cha không mẹ ta đây cản trở con đường đến Thanh Vân của nhị công tử nhà các người, Thẩm gia các người muốn bỏ đi mối hôn sự này, lại không bằng lòng gánh danh tiếng thất tín bội nghĩa trên vai, mới nghĩ ra kế sách ác độc như này. Có trách chỉ trách ta quá ngu ngốc, vậy mà lại đi tin tưởng độc phụ Mạc thị, để gặp bất công cũng không có ai để kể." Nói đến đây, Liên Nguyệt Dao nhìn qua Thẩm phu nhân, ánh mắt sắc như dao: "Thẩm gia các người muốn trèo lên địa vị cao vứt đi đứa mồ côi như ta, ta không có gì để oán trách. Nhưng các người vì để đạt được mục đích mà hủy hoại ta, hổ cho cái danh tự xưng thanh chính liêm minh của các người, thật vô sỉ đến cùng cực. Cha ta nếu như dưới hoàng tuyền biết được, nhất định sẽ hối hận vì sao lại cứu loại người đạo đức giả như các người."
Thẩm gia đại phu nhân nghe thấy từng lời sắc như dao của Nguyệt Dao, sắc mặt thay đổi đủ kiểu, về chuyện hủy hôn sự ả cũng không rõ lắm, nhưng ả biết đúng thật là Liên nhị lão gia đã từng cứu nhạc phụ một mạng. Ân cứu mạng chính là đại ân, đây cũng là lí do vì sao sau khi Liên Nguyệt Dao bị bệnh qua đời Thẩm gia vẫn qua lại với Liên Gia.
Lúc này, đại phu nhân Liên gia đứng ra nói: "Cô nương, những việc cô nói thật khó bề tưởng tượng. Tính là Thẩm gia muốn từ hôn, chẳng qua lại định cho cô 1 mối nhân duyên khác. Sao lại phải bán cô cho con buôn làm thiếp? Cô là con cái của Liên gia, cô có biết vu cáo cho Liên gia thế này sẽ khiến Liên gia rơi vào cảnh ngộ gì không?"
Liên Nguyệt Dao cười bi thảm, nghiến răng nói từng từ từng chữ với phu nhân đó: "Ta không biết Mạc Thị với Chu Thụ có giao dịch gì, ta chỉ biết ta bị Mạc thị gửi đến thôn trang dưới quê, không lâu sau thì gả ta cho Chu Thụ, nói là sĩ tử tiến Kinh dự thi. Nhưng Chu Thụ kia thực ra không phải là sĩ tử gì cả, hắn ta là một Đại Hải thương nhân. Ta chỉ là 1 thiếp thất được Chu Thụ mua về. Sau khi ta biết được đã chính tay cào rách gương mặt, tự mình hủy hoại đi dung mạo này." Nói đến đây, Liên Nguyệt Dao đưa tay sờ lên vết sẹo dài trên mặt.
Phu nhân đó nhìn thấy dung nhan có vết sẹo dài khủng bố, lại không ai nghi ngờ lời nói của Liên Nguyệt Dao. Một nữ tử nếu như không phải là tuyệt vọng đến cùng cực, thì tuyệt đối sẽ không tự mình hủy hoại đi dung mạo.
Bành thị cảm nhận được ánh mắt thẩm đạt thậm chí là khinh thường của mọi người, chân thoáng chốc mềm nhũn, nha hoàn đỡ ả cảm nhận được sự run rẩy vô cùng rõ ràng của Bành Thị. Bành thị sợ rồi, thật sự sợ rồi. Chuyện này nếu là sự thật, thì Liên gia coi như hết rồi, lúc này Bành thị vọng mắt sang Liên lão phu nhân, hi vọng Liên lão phu nhân xoay chuyển tình thế, nếu không thì Kinh Thành không còn chỗ đứng cho Liên gia nữa rồi.
Trên mặt Liên lão phu nhân cũng không biểu hiện mảy may ưu tư, lúc này nhìn Liên Nguyệt Dao ánh mắt lạnh đến thấu xương: "Nói xong rồi thì thả thằng bé xuống."
Liên Nguyệt Dao lúc này lấy lại nét mặt bình tĩnh, nhìn Liên lão phu nhân đáp: "Mạc thị, ta rơi vào tay của bà lại phải sống không bằng chết, ta không muốn lại phải chịu giày vò nữa. Ta mệt rồi, chỉ muốn xuống cữu tuyền gặp cha mẹ." Nói xong, lưỡi dao sắc nhọn đã đâm vào cổ của đứa trẻ, vừa rồi chỉ là xước rách da, mà bây giờ là đã đâm vào.
Liên Nguyệt Băng nhìn thấy máu con chảy ra, đứa trẻ chỉ mới vừa được sinh ra: "Nguyệt Dao, ta cầu xin muội thả nhi tử của ta ra, ta cầu xin muội, thả nhi tử của ta ra có được không, nó vẫn còn nhỏ như vậy."
Liên Nguyệt Dao nghe được lời van xin của Liên Nguyệt Băng, nhìn lên trời cao lẩm nhẩm nói: "Mẹ, người ngày đó nói với con lòng người hiểm ác, muốn con cố gắng bảo vệ bản thân, nhưng mà con không nghe lời mẹ. Mẹ, rơi đến bước đường này, con không trách ai cả, chỉ trách bản thân có mắt như mù. Cha, mẹ con rất nhớ hai người." Nói xong, Liên Nguyệt Dao thả đứa trẻ ra rồi quỳ xuống đất.
Hành động này làm cho mọi người xung quanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, Liên Nguyệt Băng ôm lấy nhi tử đang sợ hãi, nước mắt tuông rơi lả chả.
Liên lão phu nhân nhìn thấy Liên Nguyệt Dao đã thả đứa trẻ ra, lớn tiếng gọi: "Người đâu, bắt cô ta lại, đừng để cô ta ở đây nói lời điên khùng xằng bậy.." Bắt người lại, đến lúc đó lại nghĩ cách làm những lời này tan biến. Nếu như không thể tan biến, cũng có thể làm cho ít tổn hại nhất.
Lời này của Liên lão phu nhân còn chưa nói hết, mọi người đã nhìn thấy Liên Nguyệt Dao xoay ngược cán dao, tự đâm vào tim mình, lại dùng lực rút ra. Thoáng chốc, máu phun ra như mưa, người cũng ngã trên đất.
Đại phu nhân Liên gia- Bành thị nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trực tiếp ngất xỉu. Bành thị không phải vì sự việc này mà sợ đến ngất xỉu, mà là bị hậu quả của sự việc này doạ cho ngất xỉu.
Liên lão phu nhân vẫn luôn bình thản, nhìn thấy Liên Nguyệt Dao nằm trong vũng máu, lòng cũng thoáng lặng đi. Nếu như Liên Nguyệt Dao chưa chết, bà còn có thể nghĩ cách giảm tổn hại đến mức thấp nhất, nhưng Liên Nguyệt Dao chết rồi lại không còn cách nào để làm tan biến ảnh hưởng của sự việc này nữa. Liên gia sắp phải đối mặt với một cơn thảm hoạ.
Tốc độ lan truyền ra bên ngoài của sự việc này rất nhanh, cùng tấu lên trên Ngự Sử không nghe, hoàng đế không giúp.
Không bao lâu, tả thừa Lý Quốc Hạnh đại nhân, cũng chính là hảo hữu của cha ruột Liên Nguyệt Dao, cũng làm một bản cáo trạng trình lên hoàng đế.
Hoàng đế cũng không mấy để tâm tới.
Thái độ này của hoàng đế, người bên dưới tự khắc đoán biết được thánh ý. Không ai dâng cáo trạng nữa. Nguyên nhân cụ thể mọi người cũng đều có suy đoán riêng.
Sự việc cầm cự không xong.
Hôm nay thái tử phu nhân La thị phủ Tề Quốc Công tiến cung vấn an di mẫu là Thái hậu. Thái hậu là một người vô cùng sáng suốt. Biết hoàng đế không phải là con đẻ của mình, tất nhiên không kính hiếu bằng con đẻ, vì vậy sau khi hoàng đế đăng cơ, những ngày qua bà chỉ lo hưởng lạc, không quản đến những việc khác, niềm yêu thích duy nhất chính là nghe vài câu chuyện dân gian. Đối đãi với thái hậu như này, hoàng đế cũng tự khắc làm một đứa con hiếu thảo. Quan hệ mẫu tử cũng rất thuận hoà.
Thái hậu nghe xong lời cô cháu gái kể về những gì mà nữ nhân đó đã gặp phải, liền cảm thấy có chút đáng tiếc cho cảnh ngộ của nữ nhân đó. Có được một chút đáng tiếc này của thái hậu, lại thêm một phần cảm thán của hoàng đế, cần phải kín kẽ chuyển đi. Vậy là từng người vướng vào án này đều có nơi riêng để về.
Updated 163 Episodes
Comments
Tú Lê
Tui sẽ đọc tiếp
2024-11-02
0
Kim Anh Nguyễn
/Drool/
2024-09-02
2
Kiều Anh Nguyễn
/Smile//Smile//Smile/
2024-09-02
1