Chương 13: Cổ tịch

Mạc thị thoáng chốc không biết được trong hồ lô của Nguyệt Dao đang bán thứ thuốc gì. Nhưng ả cũng không nghĩ nhiều, tính là Tam nha đầu thực sự bị kẻ bên cạnh khiêu khích đang yên đang lành lại đi nuôi dạy đứa ngốc này cũng không sao cả. Cái đứa ngốc ngu si này cũng không làm nổi chuyện gì. Chỉ là phải điều tra thử xem con nha đầu này trong khoản thời gian gần đây là làm sao. Mấy ngày nay hành sự rất không giống thường ngày. Mạc thị có loại cảm giác Nguyệt Dao đã thoát khỏi được sự khống chế của ả.

Trong lòng Mạc thị xoay chuyển rất nhanh, trên mặt lại không hiện. Liền sau đó cầm lấy khăn tay lau đi nước mắt cho Nguyệt Dao, động tác rất dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: "Nha đầu ngốc, đây làm sao có thể trách con. Đều là đám điêu nô đó không có vương pháp. Con yên tâm, ta sẽ nghiêm phạt bọn chúng thật nặng, để chúng không dám khinh suất nữa."

Nguyệt Dao cố gắng kiềm nén cơn buồn nôn từ tận đáy lòng, trên mặt cũng một mặt cảm kích nói: "Vâng, con tin tưởng bá mẫu, chuyện của Chính nhi làm phiền bá mẫu rồi."

Mạc thị sau khi nhìn thấy cảm xúc của Nguyệt Dao ổn định lại, nói: "Nguyệt Dao, thân thể con cũng yếu ớt, để Chính nhi ở cùng với con, sức khoẻ con cũng không chịu nổi. Nguyệt Dao, Chính nhi cũng năm tuổi rồi, cũng nên học vỡ lòng rồi. Không thể cứ ngây ngốc như này ở mãi trong nội trạch. Ta thu xếp cho thằng bé một căn viện ở tiền viện, để thằng bé đi đến tiền viện ở. Con yên tâm, ta sẽ chú tâm tuyển chọn đám người hầu hạ qua đó."

Nguyệt Dao nói thầm trong bụng, quả nhiên là thế: "Bá mẫu, con đã nói với tổ mẫu rồi, Chính nhi tạm thời ở cùng với con. Thằng bé trước giờ cái gì cũng chưa được học, cái gì cũng chưa biết. Bá mẫu, người cũng biết Chính nhi không cơ trí lắm, bây giờ để nó ở bên ngoài con quả thật không yên tâm. Con nghĩ trước là để ở chỗ con đây, do con dạy dỗ đọc sách biết chữ. Đợi qua trọn 1 năm, biết được vài chữ, lại để thằng bé đi học đường cũng không muộn." Với bộ dáng này thả ra ngoài, Chính nhi mà có thể hòa hợp được mới gọi là lạ. Đến lúc không còn tự tin, có thể ngay cả hiện tại cũng không bằng. Còn không bằng để cô dạy vỡ lòng cho Chính nhi, bồi dưỡng một năm, đến khi đó hẳn tìm viện sách cho thằng bé đi học. Không cầu có triển vọng quá lớn, chỉ cần thằng bé có thể bình an khôn lớn, gánh vác nổi môn hộ của nhị phòng.

Mạc thị thấy Nguyệt Dao lấy cả lão phu nhân ra, lời có nhiều hơn nữa cũng nói không ra được rồi. Liền chuyển ý tứ: "Nguyệt Dao, con thật sự xác định có thể chăm sóc tốt Chính nhi sao, sức khoẻ của con có chắc chịu được không? Đại phu đã nói con phải nghỉ ngơi thật tốt."

Mạc thị luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Khi trước lời ả nói Nguyệt Dao hơn phân nửa đều nghe theo. Dù có không theo thì cũng có Cố ma ma khuyên giải thuyết phục, sau đó thì đều thuận theo ý ả. Bây giờ nha đầu này tự chủ ý từng cái từng cái một. Mà còn nhận được tin tức nha đầu này cũng bắt đầu chán ghét vứt bỏ Cố ma ma rồi. Rốt cuộc là cái gì khiến Tam nha đầu hầu như thay đổi trong thời gian một đêm.

Nguyệt Dao thần sắc kiên định: "Bá mẫu, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng nhất định có thể chăm sóc tốt đệ đệ. Sẽ không để tổ mẫu lo âu, xin bá mẫu yên tâm." Nghe lời ngươi, mới thực sự là tự đào hố chôn mình.

Mạc thị nhè nhẹ vén vài sợi tóc trước trán Nguyệt Dao, nói một cách dịu dàng: "Nếu con đã quyết định rồi, vậy bá mẫu cũng không khuyên con nữa. Thiếu cái gì hay cần thứ gì cứ phái nha hoàn qua nói với ta là được. Tuyệt đối đừng để bản thân chịu uất ức."

Nguyệt Dao nhẹ nhàng cúi người, cũng không già mồm: "Bá mẫu, số quần áo và đồ dùng trước đây của đệ đệ, không phải ngắn thì là bị rách, tơi tả rách rưới không có một bộ có thể mặc. Nguyệt Dao muốn mời người của phòng may làm cho Chính nhi thêm vài bộ y phục."

Lời Nguyệt Dao vừa dứt, xung quanh yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt Mạc thị thoáng cứng đờ, cái gì gọi là tả tơi rách rưới, một bộ cũng không thể mặc được. Ả là phu nhân quản gia, tam cô nương nói như này còn không phải là đang nói ả thất trách. Con nha đầu này cũng biết chỉ chó mắng mèo rồi. Thật là tiến bộ.

Mạc thị trong lòng tức giận, mặt lại không hiện, tức thời liền nhận lời: "Ta đã phân phó người của phòng may, bảo người mau chóng làm ra y phục, đồ dùng cho Chính nhi. Những thứ khác, đợi một lát nữa cũng sẽ cho người mang tới. Có điều y phục muốn may ra nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày. Ta tìm mấy bộ quần áo, đồ dùng của đại ca nhị ca con lúc nhỏ từng sử dụng mang qua đây, dùng tạm mấy ngày này, con thấy thế nào?"

Sắc mặt Nguyệt Dao lộ rõ không vui, phòng may không thiếu người, vì sao sau mấy ngày mới có thể mang y phục đến. Cô trong bữa cơm tối hôm nay thì có thể bảo nha hoàn nhanh chóng làm ra hai bộ quần áo cho Chính nhi, không cần đợi đến mấy ngày sau. Hơn nữa, dựa vào cái gì bảo Chính nhi mặc y phục bọn họ từng mặc qua. Nguyệt Dao trong lòng đầy sự khó chịu, có điều, những thứ này đều chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, trên mặt vẫn là nói: "Khiến bá mẫu vì Chính nhi hao tâm rồi. Có điều chuyện y phục thì bỏ đi, con đã bảo nha hoàn làm y phục cho Chính nhi rồi. Qua hai canh giờ nữa thì có rồi." Tuy rằng không biểu hiện ra không vui, nhưng điệu bộ lại lờ mờ cho thấy.

Nha hoàn bà tử xung quanh đều cúi đầu xuống.

Sắc mặt Mạc thị có chút khó coi rồi, con nha đầu này cũng quá không biết tốt xấu. Chỉ nói thiếu là ả đối với Chính nhi một chút cũng không để tâm đến, bèn nói: "Y phục của phòng may làm ra tương đối lôi thôi, ta sẽ hối thúc nhanh nhất có thể. Tiện thể cũng làm cho con hai bộ y phục."

Nguyệt Dao trên mặt nở ra một nụ cười: "Bá mẫu, y phục của con nhiều, tạm thời cũng mặc không hết, không cần phải làm cho con." Bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với Mạc thị.

Mạc thị mặt trầm trầm cười: "đây là điều nên làm, sau khi trở về cũng chưa may được mấy bộ y phục. Sắp sang thu rồi nên làm thêm vài bộ y phục mới phải."

Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Bá mẫu, chung quy các tỷ muội không có, chỉ mình con có. Vẫn là không nên ạ." Đồng ý làm, vậy thì làm đi! Dù sao thì tiền tiêu phí cũng là tiền của công.

Mạc thị bèn biểu thị tất cả các tỷ muội đều có, Nguyệt Dao đây mới không tiếp tục quấn lấy cái đề tài này nữa. Vào lúc này, Hoa Luy mang cháo sâm đến cho Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao trước đây không thích uống đồ bổ, nhưng bây giờ không chỉ mỗi ngày đi lại nhiều hơn, mà đồ bổ cũng không lơ là một bữa. Thân thể hiện tại của cô quá yếu ớt rồi, nhất thiết phải sớm ngày dưỡng cơ thể tốt lên. Nhưng nhìn vào cháo sâm, cô vẫn nhăn mày, đồ bổ phải ăn, nhưng không phải chỉ ăn sâm mới bổ.

Mạc thị nói một cách từ ái: "Nguyệt Dao, sau này phải cố gắng bảo trọng thân thể. Thiếu gì cần gì, phái một người tới nói với bá mẫu. Uỷ khuất (chịu thiệt thòi, tủi thân) ai đi nữa cũng không thể ủy khuất con.".

Nguyệt Dao trong lòng phát nhợn. Nói đi nói lại, tính là có chuyện bất kham trong quá khứ ở kiếp trước, nhưng bản tính của Nguyệt Dao, vẫn là khó dời, đó chính là tự kiêu và thanh cao. Chỉ là trước đây phần tự kiêu và thanh cao này ở trên mặt, nhưng hiện tại là ở trong lòng.

Mạc thị đã nói nhiều như vậy, cuối cùng bước vào đề chính: "Nguyệt Dao, Chính nhi đến chỗ con bên cạnh cũng không có người hầu hạ. Người hầu hạ bên cạnh Chính nhi, đặc biệt là ma ma quản sự, nhất định phải dày công tuyển chọn. Còn có thằng hầu theo bên người cũng phải tuyển chọn kỹ càng, lỡ như chọn trúng một kẻ ương bướng không hiểu chuyện, dạy hư Chính nhi, thật chết vạn lần không hết tội."

Mạc thị đến đây, Nguyệt Dao sớm đã dậy lòng cảnh giác. Nghe xong lời bà ta nói, trong lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là thế. Nha hoàn tâm phúc, tôi tớ kề cạnh, đều nhất thiết phải là người mà cô tin tưởng. Tuyệt đối không thể là người mà Mạc thị sắp xếp. Mạc thị mà sắp xếp, ai biết được sẽ cố ý làm hư Chính nhi. Hoặc khiến Chính nhi chết yểu, lại còn lại một mình cô.

Nguyệt Dao suy xét, nên tìm cơ hội thích hợp đem người hồi môn của mẫu thân dùng lại. Có điều, trước đó cô phải lấy khế ước bán thân của những người này về tay. Không thể giẫm lên vết xe đổ nữa, để Mạc thị đem khế thân của những người này nắm trong tay. Cũng may, bởi vì có tổ mẫu ở phía trên xem xét, trong viện của cô hiện tại, ngoại trừ một đám bà tử thô kệch ra thì nha hoàn hầu hạ cận thân đều là mang về từ Giang Nam. Như Mộ Thu, Hoa Luy cùng đám nha hoàn cận thân Đông Tinh, khế thân đều nằm trong tay cô.

Nguyệt Dao trong lòng chuyển vô số ngã ngoặc, nhưng không hiện trên mặt. Hướng về Mạc thị nói một cách thành khẩn: “Ma ma cần tuyển chọn con đã chọn được người rồi, đang chuẩn bị nói với tổ mẫu. Còn về nha hoàn tôi tớ hầu hạ, tạm thời chờ đôi ba ngày. Bá mẫu, Nguyệt Dao đối với người đệ đệ này trước đây quá lơ là, cũng không biết tính tình của Chính nhi, con nghĩ, đợi hiểu rõ tính khí của Chính nhi hẳn tuyển chọn người thích hợp cho đệ ấy. Vì thế những việc này, phải đợi thêm khoản thời gian nữa lại nói."

Trong lòng Mạc thị tràn ngập hồ nghi. Rốt cuộc là để phòng bị ả, hay là thật sự để tâm đến đứa ngốc này. Nhưng bất kể là loại nào đối với ả đều không có lợi: " Nguyệt Dao của chúng ta thoáng chốc giống hệt như người lớn rồi. Nghĩ được chu toàn đến thế."

Nguyệt Dao nghe xong lời này, trên mặt ủ ê: "Trưởng tỷ như mẹ, nếu con lại giống như trước đây, chỉ lo chép kinh thư, không cố gắng chăm sóc thật tốt Chính nhi. Thì phải hổ thẹn với vong linh của phụ mẫu trên trời."

Lời đã nói đến bề trên rồi, Mạc thị còn có thể làm sao. Hơn nữa, việc này là bà mẹ* (cách Mạc thị gọi lão phu nhân) chấp thuận. Tam nha đầu nếu như không đổi ý, thì ả cũng hết cách.

Nguyệt Dao thấy Mạc thị không lên tiếng, lại nhắc đến một chuyện: "Bá mẫu, Nguyệt Dao muốn mời Đường đại phu tới xem cho Chính nhi một chút. Chính nhi quá gầy yếu rồi, cần phải cố gắng bồi bổ ."

Mạc thị tự nhiên lại đáp ứng ngay.

Mạc thị đi rồi, Nguyệt Dao dắt Chính nhi tiến vào phòng xong, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cô sau này đều phải đeo mặt nạ cùng Mạc thị giao thiệp rồi.

Hoa Luy và Đông Tinh vào nhà kho tìm được một hồi, cuối cùng tìm ra được cuộn gấm xanh mà Nguyệt Dao nói. Sau khi lấy ra, liền giao cho vài nha hoàn nhanh tay bắt đầu may vá. Yêu cầu của Nguyệt Dao là buổi tối phải may xong y phục.

Hoa Luy bước qua nói với Nguyệt Dao: "Cô nương, nhà kho cũng nên sắp xếp một chút rồi. Đồ đạc quá nhiều, thoái phòng có chút hỗn loạn rồi, Không chỉnh lý, em lo đồ mất đi cũng không hay biết." Những thứ đồ ở trong nhà kho này, một nửa là hồi môn của nhị phu nhân, một nửa là chuyển về từ Giang Nam.

Đồ từ Giang Nam chuyển về rất nhiều, một nửa quy vào của công. Còn không ít đồ lão phu nhân đã cho người mang đến Lan Khê Viện. Chỗ đồ này cũng không ít, trị giá không ít tiền.

Nguyệt Dao nghe thấy mất đồ, trong mắt loé lên một tia nghiêm nghị, nhanh đến mức khiến Hoa Luy cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác. Hoa Luy nhận định bản thân nhìn nhầm, cô nương làm sao lại có ánh mắt như thế này.

Nguyệt Dao nhớ nhà kho ở kiếp trước sau khi tổ mẫu qua đời, Mạc thị đưa ra chủ ý mờ ám bảo nhà kho cần phải sắp xếp. Cô khi đó đối với những chuyện này đều không để ý đến, cũng không suy nghĩ nhiều thì đã đồng ý. Để Cố ma ma mang người sắp xếp lại nhà kho. Sau đó chỗ đồ đạc này toàn bộ đều rơi vào trong tay Mạc thị. Số đồ đó gồm vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ vân vân.. Nguyệt Dao cũng không ấn tượng bao nhiêu. Cô cũng luôn không để tâm đến số đồ ấy. Nhưng thứ khiến cô không quên được chính là những cuốn sách cổ kia.

Kí ức cô rất sâu đậm, là bởi vì lúc cô nhớ lại, số đồ này đã không còn nữa. Hoàng kim hữu giá, cổ tịch vô giá. Bạc và những thứ khác mất đi rồi có thể kiếm trở về, nhưng chỗ đồ này một khi mất rồi, có tiền cũng không mua về được.

Hoa Luy thấy cô nương lại rơi vào trong trầm tư, nghĩ lại bản thân ban nảy chưa nói sai điều gì: "Cô nương, cô nương........"

Nguyệt Dao hồi lại thần trí, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo. Những cuốn sách cổ này nhất định phải gìn giữ thật tốt, tương lai truyền lại cho con cháu. Toàn bộ cho Mạc thị chính là sự chà đạp. Nếu điều cô suy đoán không sai, mấy quyển sách cổ chỉ có 1 bản này, chắc hẳn là bị Mạc thị mang đi tặng người khác. Phải biết, trên quan trường rất nhiều quan viên giỏi chính là nhờ điểm này. Cha cô cũng là thông qua phương thức này nhận được không ít sách cổ giới hạn. Hiện tại tổ mẫu ở đây, Mạc thị không dám làm bừa. Đợi tổ mẫu không còn nữa, một khi bị Mạc thị biết được, nhất định sẽ tìm nghĩ mọi cách lấy từ trong tay cô đi.

Nguyệt Dao cũng không nghĩ qua phải giấu giếm, có giấu cũng giấu không nổi. Danh sách đồ hồi môn của mẹ vẫn ở trong tay tổ mẫu (của hồi môn của mẹ Nguyệt Dao cũng có sách cổ). Muốn giữ gìn thật tốt chúng chỉ có một cách, chính là cất giữ chúng đi. Cất đến một nơi mà Mạc thị không tìm được. Như thế Mạc thị cũng không có cách nào động đến.

Nguyệt Dao nghĩ tạm thời cũng không biết nơi nào là ổn thỏa nhất. Có điều đợi đưa tiễn Cố ma ma- con người tai hại này đi, lại từ từ trù tính.

Nguyệt Dao nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu, chỉ trong nháy mắt liền mất. Phụ thân ắt hẳn là sớm biết đức tính con người Mạc thị đây, vì thế ở lúc lâm trọng bệnh đã đem một nửa gia sản giao phó cho Lý bá bá, để phòng bất trắc, lại đem phân nửa còn lại chia ra làm đôi. Một phần cho cô giữ, phần còn lại kia giao cho tổ mẫu. Khoản tiền tài này vào sau khi tổ mẫu qua đời mới rơi vào trong tay đại phòng.

Nay, Cố ma ma biết trong tay cô có tiền tài phụ thân cho, nhưng tiền tài trong tay cô rốt cuộc có bao nhiêu, thì Cố ma ma không biết. Cô có làm sao đi nữa, cũng không thể nói với một ma ma về gia trang của mình. Kiếp trước cô là bị Mạc thị moi lấy.

Tình thế mạnh hơn người, hiện tại cô không có cách báo thù. Tỷ đệ cô vẫn phải dựa vào đại phòng, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Kiếp trước là cô không còn đường sống, lòng ngập tràn oán hận mới hủy đi Liên gia. Nhưng bây giờ không thể rồi. Đại phòng nếu bị cô làm quá mức, thiên hạ thật cũng không còn chỗ dung thân cho hai tỷ đệ cô nữa. Không ai lại chứa chấp một kẻ tự đi phá hoại gia tộc. Hơn nữa, nếu như Liên gia lại một lần nữa bị cô làm cho hoàn toàn sụp đổ, cô cũng không còn mặt mũi nào đi xuống dưới kia gặp cha cùng liệt tổ liệt tông.

Chapter
1 Chương 1: Khởi sự
2 Chương 2: Hồi mộng
3 Chương 3: Chuyện ở quá khứ
4 Chương 4: Khóc
5 Chương 5: Thù hận
6 Chương 6: Tổ mẫu
7 Chương 7: Mạc thị
8 Chương 8: Tỷ muội
9 Chương 9: Con nối dõi
10 Chương 10: Mưu kế
11 Chương 11: Chính nhi
12 Chương 12: Tỷ đệ
13 Chương 13: Cổ tịch
14 Chương 14: Tâm tư của lão phu nhân
15 Chương 15: Vỡ lòng (phần đầu)
16 Chương 16: Vỡ lòng (phần cuối)
17 Chương 17: Nhẫn nại, bền chí
18 Chương 18: Bản dập
19 Chương 19: Lại gặp xuyên không (phần đầu)
20 Chương 20: Lại gặp xuyên không (phần cuối)
21 Chương 21: Trùng sinh, xuyên không và đối mặt
22 Chương 22: Ra tay
23 Chương 23: Cố ma ma rời đi (Phần đầu)
24 Chương 24: Cố ma ma rời đi ( phần Cuối)
25 Chương 25: Đặng ma ma
26 Chương 26: Liên Đống Phương
27 Chương 27: Lễ vật gia tộc
28 Chương 28: Chuyện gia phả
29 Chương 29: Đến cửa thăm hỏi
30 Chương 30: Tính toán trước của mỗi người
31 Chương 31: Người đến từ nhà cữu cữu
32 Chương 32: Cữu gia
33 Chương 33: Thù hận của Trình thị
34 Chương 34: Hải Đường Uyển
35 Chương 35: Vẽ tranh
36 Chương 36: Cầu viện
37 Chương 37: Biểu tỷ muội
38 Chương 38: Xuất hành
39 Chương 39: Gửi đồ
40 Chương 40: Vị hôn phu
41 Chương 41: Thanh Phong thư cục
42 Chương 42: Quan Cảnh Thước
43 Chương 43: Chuyện nhà cữu cữu (Phần đầu)
44 Chương 44: Chuyện nhà cữu cữu (phần giữa)
45 Chương 45: Chuyện nhà cữu cữu (phần cuối)
46 Chương 46: Xử trí
47 Chương 47: Khuyên giải
48 Chương 48: Lễ vật
49 Chương 49: Biến đổi
50 Chương 50: Ma ma, tiên sinh
51 Chương 51: Tú nương
52 Chương 52: Xấu mặt
53 Chương 53: Tú nương
54 Chương 54: Bận rộn
55 Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng
56 Chương 56: Mã Bằng đưa sính lễ
57 Chương 57: Có tin tức về tiên sinh
58 Chương 58: Thằng hầu
59 Chương 59: Lý gia (phần đầu)
60 Chương 60: Lý gia (phần cuối)
61 Chương 61: Nguyệt Hoàn mượn sách
62 Chương 62: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (Phần đầu)
63 Chương 63: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (phần cuối)
64 Chương 64: Phòng bếp nhỏ
65 Chương 65: Hiện thực tàn khốc
66 Chương 66: Hận
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Tiến bộ của Đình Chính
69 Chương 69: Vui mừng
70 Chương 70: Lão phu nhân ngã bệnh
71 Chương 71: Đình Chính vào tộc phổ
72 Chương 72: Tiên cơ
73 Chương 73: Thi xuân (phần đầu)
74 Chương 74: Thi xuân (phần cuối)
75 Chương 75: Sữa dê
76 Chương 76: Nhị giáp (phần đầu)
77 Chương 77: Nhị giáp (phần cuối)
78 Chương 78: Tam nguyên*
79 Chương 79: Tiệc rượu
80 Chương 80: Tiểu Mã thị
81 Chương 81: Thù lao
82 Chương 82: Sự việc bại lộ
83 Chương 83: Chia cách
84 Chương 84: Triệu Xuân
85 Chương 85: Sa Tanh
86 Chương 86: Rời Kinh
87 Chương 87: An Chi Thâm (Phần đầu)
88 Chương 88: An Chi Thâm (Phần cuối)
89 Chương 89: Huyện Kỳ
90 Chương 90: Điền gian
91 Chương 91: Hàng mẫu
92 Chương 92: Không thể thuyết phục
93 Chương 93: Nhận thân
94 Chương 94: Hôn sự của Nguyệt Doanh
95 Chương 95: Hồi môn đến tay (Phần đầu)
96 Chương 96: Hồi môn đến tay (Phần cuối)
97 Chương 97: Hủy lời
98 Chương 98: Trình Thị rời Kinh
99 Chương 99: Phân chia tài sản
100 Chương 100: Lời hứa không thể đáp ứng
101 Chương 101: Trang sức
102 Chương 102: Lão phu nhân qua đời
103 Chương 103: Giết 1000 địch, thất 800 quân (Phần đầu)
104 Chương 104: Giết 1000 địch, thất 800 quân (phần cuối)
105 Chương 105: Đình Chính sốt cao
106 Chương 106: Thê lương
107 Chương 107: Sự giận dữ của Mã Thành Đằng
108 Chương 108: Sự lạc sự khởi
109 Chương 109: Không thiếu tiền
110 Chương 110: Khó khăn sinh tồn
111 Chương 111: Cầu trợ giúp
112 Chương 112: Không vui
113 Chương 113: Tài nghệ thêu thùa
114 Chương 114: Mượn bản dập
115 Chương 115: Chỉ điểm từ đại sư
116 Chương 116: Bổn phận
117 Chương 117: Dứt không khỏi Nguyệt Doanh
118 Chương 118: Chiêu Hoa Tự
119 Chương 119: Cuộc sống ở chùa
120 Chương 120: Mâu thuẫn (Phần đầu)
121 Chương 121: Mâu thuẫn (Phần cuối)
122 Chương 122: Xung đột
123 Chương 123: Phúc duyên
124 Chương 124: Nguyệt Doanh xuống núi
125 Chương 125: Sinh nghi
126 Chương 126: Gặp lại Quan Cảnh Thước
127 Chương 127: Kiến nghị
128 Chương 128: Nguyệt Hoàn đến (Phần đầu)
129 Chương 129: Nguyệt Hoàn đến (Phần cuối)
130 Chương 130: Hòa hợp
131 Chương 131: Đại sư
132 Chương 132: Thư thái
Chapter

Updated 132 Episodes

1
Chương 1: Khởi sự
2
Chương 2: Hồi mộng
3
Chương 3: Chuyện ở quá khứ
4
Chương 4: Khóc
5
Chương 5: Thù hận
6
Chương 6: Tổ mẫu
7
Chương 7: Mạc thị
8
Chương 8: Tỷ muội
9
Chương 9: Con nối dõi
10
Chương 10: Mưu kế
11
Chương 11: Chính nhi
12
Chương 12: Tỷ đệ
13
Chương 13: Cổ tịch
14
Chương 14: Tâm tư của lão phu nhân
15
Chương 15: Vỡ lòng (phần đầu)
16
Chương 16: Vỡ lòng (phần cuối)
17
Chương 17: Nhẫn nại, bền chí
18
Chương 18: Bản dập
19
Chương 19: Lại gặp xuyên không (phần đầu)
20
Chương 20: Lại gặp xuyên không (phần cuối)
21
Chương 21: Trùng sinh, xuyên không và đối mặt
22
Chương 22: Ra tay
23
Chương 23: Cố ma ma rời đi (Phần đầu)
24
Chương 24: Cố ma ma rời đi ( phần Cuối)
25
Chương 25: Đặng ma ma
26
Chương 26: Liên Đống Phương
27
Chương 27: Lễ vật gia tộc
28
Chương 28: Chuyện gia phả
29
Chương 29: Đến cửa thăm hỏi
30
Chương 30: Tính toán trước của mỗi người
31
Chương 31: Người đến từ nhà cữu cữu
32
Chương 32: Cữu gia
33
Chương 33: Thù hận của Trình thị
34
Chương 34: Hải Đường Uyển
35
Chương 35: Vẽ tranh
36
Chương 36: Cầu viện
37
Chương 37: Biểu tỷ muội
38
Chương 38: Xuất hành
39
Chương 39: Gửi đồ
40
Chương 40: Vị hôn phu
41
Chương 41: Thanh Phong thư cục
42
Chương 42: Quan Cảnh Thước
43
Chương 43: Chuyện nhà cữu cữu (Phần đầu)
44
Chương 44: Chuyện nhà cữu cữu (phần giữa)
45
Chương 45: Chuyện nhà cữu cữu (phần cuối)
46
Chương 46: Xử trí
47
Chương 47: Khuyên giải
48
Chương 48: Lễ vật
49
Chương 49: Biến đổi
50
Chương 50: Ma ma, tiên sinh
51
Chương 51: Tú nương
52
Chương 52: Xấu mặt
53
Chương 53: Tú nương
54
Chương 54: Bận rộn
55
Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng
56
Chương 56: Mã Bằng đưa sính lễ
57
Chương 57: Có tin tức về tiên sinh
58
Chương 58: Thằng hầu
59
Chương 59: Lý gia (phần đầu)
60
Chương 60: Lý gia (phần cuối)
61
Chương 61: Nguyệt Hoàn mượn sách
62
Chương 62: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (Phần đầu)
63
Chương 63: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (phần cuối)
64
Chương 64: Phòng bếp nhỏ
65
Chương 65: Hiện thực tàn khốc
66
Chương 66: Hận
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Tiến bộ của Đình Chính
69
Chương 69: Vui mừng
70
Chương 70: Lão phu nhân ngã bệnh
71
Chương 71: Đình Chính vào tộc phổ
72
Chương 72: Tiên cơ
73
Chương 73: Thi xuân (phần đầu)
74
Chương 74: Thi xuân (phần cuối)
75
Chương 75: Sữa dê
76
Chương 76: Nhị giáp (phần đầu)
77
Chương 77: Nhị giáp (phần cuối)
78
Chương 78: Tam nguyên*
79
Chương 79: Tiệc rượu
80
Chương 80: Tiểu Mã thị
81
Chương 81: Thù lao
82
Chương 82: Sự việc bại lộ
83
Chương 83: Chia cách
84
Chương 84: Triệu Xuân
85
Chương 85: Sa Tanh
86
Chương 86: Rời Kinh
87
Chương 87: An Chi Thâm (Phần đầu)
88
Chương 88: An Chi Thâm (Phần cuối)
89
Chương 89: Huyện Kỳ
90
Chương 90: Điền gian
91
Chương 91: Hàng mẫu
92
Chương 92: Không thể thuyết phục
93
Chương 93: Nhận thân
94
Chương 94: Hôn sự của Nguyệt Doanh
95
Chương 95: Hồi môn đến tay (Phần đầu)
96
Chương 96: Hồi môn đến tay (Phần cuối)
97
Chương 97: Hủy lời
98
Chương 98: Trình Thị rời Kinh
99
Chương 99: Phân chia tài sản
100
Chương 100: Lời hứa không thể đáp ứng
101
Chương 101: Trang sức
102
Chương 102: Lão phu nhân qua đời
103
Chương 103: Giết 1000 địch, thất 800 quân (Phần đầu)
104
Chương 104: Giết 1000 địch, thất 800 quân (phần cuối)
105
Chương 105: Đình Chính sốt cao
106
Chương 106: Thê lương
107
Chương 107: Sự giận dữ của Mã Thành Đằng
108
Chương 108: Sự lạc sự khởi
109
Chương 109: Không thiếu tiền
110
Chương 110: Khó khăn sinh tồn
111
Chương 111: Cầu trợ giúp
112
Chương 112: Không vui
113
Chương 113: Tài nghệ thêu thùa
114
Chương 114: Mượn bản dập
115
Chương 115: Chỉ điểm từ đại sư
116
Chương 116: Bổn phận
117
Chương 117: Dứt không khỏi Nguyệt Doanh
118
Chương 118: Chiêu Hoa Tự
119
Chương 119: Cuộc sống ở chùa
120
Chương 120: Mâu thuẫn (Phần đầu)
121
Chương 121: Mâu thuẫn (Phần cuối)
122
Chương 122: Xung đột
123
Chương 123: Phúc duyên
124
Chương 124: Nguyệt Doanh xuống núi
125
Chương 125: Sinh nghi
126
Chương 126: Gặp lại Quan Cảnh Thước
127
Chương 127: Kiến nghị
128
Chương 128: Nguyệt Hoàn đến (Phần đầu)
129
Chương 129: Nguyệt Hoàn đến (Phần cuối)
130
Chương 130: Hòa hợp
131
Chương 131: Đại sư
132
Chương 132: Thư thái

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play