Rạng sáng ngày thứ hai, trên bầu không tại Lan Khê viện tiếng chim kêu hót véo von, vang lên kèm theo tiếng oang oang đọc sách.
Hạ nhân quét dọn trong viện nhìn Chính nhi đang đọc thuộc lòng rõ to, trên mặt đều không kiềm chế được mà lộ ra ý cười. Thiếu gia chuyển sang đây, trong viện không còn âm u tĩnh mịch nữa rồi. Lan Khê viện chìm đắm trong sự u ám nửa năm, cuối cùng đã tản phát ra được sức sống tràn trề.
Nguyệt Dao rửa mặt chải chuốc xong liền đi thư phòng tìm bảng chữ mẫu. Thể chữ Liễu đã đạt đến đỉnh rồi, đã không cần phải luyện nữa, vậy thì học thêm một loại kiểu chữ khác. Không cầu viết được tốt như thể chữ Liễu, chỉ cần có thể sử dụng trong ngày thường là được. Nhưng tìm hơn nữa ngày cũng không tìm ra được một bảng chữ mẫu. Nguyệt Dao nghĩ chắc phải đi tìm mua rồi.
Hoa Luy thấy Nguyệt Dao cứ liên tục lật sách: "Cô nương đang cần tìm gì sao?"
Hoa Luy nghe thấy Nguyệt Dao nói muốn tìm bảng chữ mẫu, sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Cô nương, nô tỳ nhớ rằng lúc trước phu nhân đã cho người một bảng chữ mẫu. Nô tỳ đi tìm thử." Nói đến đây, chợt phát giác mình vừa lỡ lời. Mỗi lần nhắc đến lão gia phu nhân, cô nương đều rất đau lòng.
Nguyệt Dao tuy có buồn, nhưng cũng không thể đau thương như lúc trước. Nghe Hoa Luy nói, nhớ đến thể chữ hoa mai mà mẹ cô tự tay viết. Trước đây cô thường xem mẹ viết thể chữ Mai Hoa, nhìn xa như kiểu chữ triện bay múa, nhìn gần trông như hoa mai chớm nở, tuyệt mỹ thanh lệ.
Hoa Luy thấy Nguyệt Dao rơi vào trong trầm tư: "Cô nương, cô nương."
Nguyệt Dao hồi lại thần trí, lòng nhẹ thở dài. Chuyện cũng đã cách hơn hai mươi mấy năm, kí ức có tốt đẹp đi nữa cũng không còn nữa rồi: "Ngươi tìm nó ra đây đi!" Nếu như có thể học được Mai Hoa triện, vậy tất nhiên là quá tốt rồi. Trong các nữ tử khuê các, ai không mong muốn mình có thể viết được thể chữ Mai hoa tuyệt đẹp khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng loại kiểu chữ này vô cùng khó luyện.
Nguyệt Dao bây giờ muốn học Mai Hoa triện, ngược lại không phải vì muốn cho người ngưỡng mộ, cô nghĩ nếu mình có thể trở thành một tay viết Mai Hoa triện đẹp. Sau này cứ coi như không thể bán tranh, thì bán chữ cũng có thể kiếm một khoản thu nhập kha khá. Khi trước nghe người ta nói một bức Mai Hoa tự viết tốt, trên phố thị có thể bán được mười lượng bạc cơ đấy! Ở nơi nhỏ hẹp như vậy đã có thể bán được giá cao đến thế, ở kinh thành hẳn là phải được nhiều hơn nữa.
Nguyệt Dao thấy đã đến giờ đi thỉnh an tổ mẫu rồi. Tuy rằng tổ mẫu đã lên tiếng không cần đi, nhưng Nguyệt Dao lại không coi lời này thành thật nữa. Trưởng bối bảo ngươi không phải đi, đó là thương hại ngươi. Ngươi tự mình muốn đi, thì đó là hiếu thảo. Nguyệt Dao vốn chuẩn bị dẫn theo Chính nhi cùng đi. Nhưng sau khi nhìn thấy Chính nhi lại bỏ đi ý nghĩ này. Thật không phải vì tổ mẫu không thích Chính nhi mà không mang thằng bé theo, thật ra là do chân Chính nhi còn đang bị thương. Ở trong viện đi lại vài bước thì không vấn đề gì. Nhưng nếu đi đường dài như vậy, Nguyệt Dao sợ miệng vết thương sẽ lại bị rách ra, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
Nguyệt Dao ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Cố ma ma hai mắt sáng quắc nhìn cô. Nguyệt Dao biết Cố ma ma đang muốn gì. Không vui không giận nói: "Ma ma, người cùng ta đi đi!"
Cố ma ma rất ngạc nhiên, ả không biết vì sao mấy ngày nay Nguyệt Dao đột nhiên lạnh nhạt với ả như thế. Có điều bây giờ Nguyệt Dao nguyện ý thân cận với ả, cũng không hờ hững như trước đó, ả tự khắc không mong cầu gì hơn.
Chính nhi kéo lấy y phục của Nguyệt Dao không cho đi. Nguyệt Dao biết Đình Chính là sợ mình một đi không trở lại, liền ngồi xổm xuống xoa đầu Chính nhi ôn nhu nói: "Chính nhi, bây giờ tỷ tỷ phải đi thỉnh an tổ mẫu. Nhiều nhất một canh giờ sẽ trở về. Đợi lúc trở về, tỷ tỷ sẽ kiểm tra bài đấy. Nếu dám lười nhác xem tỷ làm sao phạt đệ."
Chính nhi nghe được Nguyệt Dao nói sẽ trở về ngay, sắc mặt cũng giãn ra không ít. Liền sau đó khôn khéo gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không lười nhác."
Lan Khê viện cách thượng phòng nơi lão phu nhân ở khá xa, đi đường cũng phải mất nửa tiếng. Trước đây cảm thấy có chút xa, nhưng bây giờ Nguyệt Dao lại nghĩ đoạn đường này vừa khéo để cho cô đi lại vận động, cũng đương lúc rèn luyện thân thể. Thân thể này thực sự đã được chiều chuộng quá mức rồi, bị nuôi thành yếu đuối mỏng manh, như thế này kì thực không tốt.
Nguyệt Dao nhớ tới lời sư thái từng nói, sư thái nói khi còn nhỏ là lúc xây dựng nền tảng tốt cho cơ thể. Nếu khi nhỏ xây dựng nền móng tốt, dưỡng thân thể khỏe mạnh, lớn lên sẽ rất ít sinh bệnh. Vì thế Nguyệt Dao quyết định, không những cần rèn luyện thân thể, đồ bồi bổ cũng phải ăn thật nhiều. Cô phải cùng Chính nhi ăn đồ bổ. Tiến hành đồng bộ, bảo đảm nền tảng thân thể vững chắc.
Nguyệt Dao bước đi một cách chậm rãi. Có thể một cách tự do tự tại hít thở không khí trong lành là một chuyện tuyệt vời biết bao. Lại thêm được nghe tiếng chim kêu hót vui tai, thật là một điều đáng tận hưởng.
Lúc Nguyệt Dao đến chính phòng, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Mấy lần trước đến đây, bởi vì Nguyệt Dao đến tương đối trễ nên không làm sao đụng phải. Hôm nay tới, vừa khéo đụng phải ba vị đường tỷ muội đến thỉnh an.
Nguyệt Dao bước vào trong phòng, vừa nhìn liền thấy bức bình phong lụa vẽ hoa gỗ tử đàn. Bức bình phong bằng gỗ tử đàn này trị giá không hề nhỏ. Nghe nói thứ này là do thái gia mua về lúc còn sống. Trong lòng Nguyệt Dao có chút khó hiểu, tổ mẫu cho người chuyển chỗ đặt món đồ này ra đây là có dụng ý gì.
Nguyệt Dao không kiềm chế được bước qua chăm chú nhìn bức bình phong. Nguyệt Dao không có lòng ngấp nghé gì đến giá trị liên thành của bức bình phong. Cô là bị hoa văn đặc biệt trên bức bình phong hấp dẫn.
Nguyệt Dao lại bị một trận tiếng cười nói vui vẻ giòn giã trong phòng kéo tinh thần trở về. Thấy sắc mặt kì lạ của nha hoàn bên cạnh, Nguyệt Dao cũng chỉ cười cười, không giải thích gì. Bởi vì vốn không cần thiết.
Nha hoàn bên cạnh cũng không hỏi, dẫn Nguyệt Dao tiến vào phòng. Nguyệt Dao đến cửa phòng, nhìn thấy 3 vị cô nương, trên mặt mỗi người đều mang vẻ tràn đầy vui vẻ.
Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao đã tới, vẫy vẫy tay bảo cô đi vào. Lão phu nhân mới sáng sớm đã nghe được hạ nhân nói, Nguyệt Dao hôm qua bắt đầu dạy Chính nhi nhận chữ, buổi tối cũng dạy đến tận khuya.
Nguyệt Dao mặc một thân áo bông màu anh đào xen kẻ tơ màu cỏ, cùng váy thêu liên kiều cùng màu. Thấy lão phu nhân vẫy tay, sau khi hành lễ thỉnh an lão phu nhân, mới đến trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân hiền từ nói: "Tối hôm qua con đã dạy Chính nhi nhận chữ đọc sách rồi?" Không phải là thăm dò mà là khẳng định. Lão phu nhân đối với chuyện của Lan Khê viện rõ như lòng bàn tay.
Nguyệt Dao biết Liên gia trước nay vẫn chưa có chuyện gì có thể qua khỏi tầm mắt của tổ mẫu. Bèn gật đầu cười nói: "Chính nhi năm nay cũng đã năm tuổi, vẫn chưa học vỡ lòng, cho nên con đã dạy vỡ lòng cho đệ ấy."
Lão phu nhân đối với tài năng của Nguyệt Dao, trong lòng cũng nắm rõ. Tam nha đầu hoàn toàn thừa hưởng sự thông tuệ của nhị nhi tử, lại được nhị nhi tử đích thân dạy vỡ lòng cho. Để Nguyệt Dao dạy Chính nhi đọc sách học chữ. Với tài năng của Nguyệt Dao là dư sức rồi.
Nguyệt Băng một mặt như đứa trẻ hiếu kì: "Tam muội muội, nhị thúc năm đó xuất khẩu liền thành thơ. Trong một ngày đã thuộc lòng Bách Gia tính, Tam Tự kinh, nhắm mắt viết ra cũng không sai một chữ. Không biết Chính nhi thì thế nào?" Lời này rõ ràng lộ rõ ý xấu, tư chất của Đình Chính trên dưới Liên gia ai ai cũng rõ. Chỉ suýt chút nữa gọi thẳng Chính nhi là đứa ngốc.
Lão phu nhân nhìn về phía Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao biết Nguyệt Băng không có ý tốt, nhưng vẫn nói lời thật: "Chính nhi cũng không tệ, hôm qua đã biết được mười chữ."
Nguyệt Dao vừa dứt lời, trong phòng phút chốc yên lặng đến nỗi cả thanh âm gió thổi lá cây bên ngoài cũng nghe được rõ mồn một. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao cũng biết, một ngày biết được mười chữ, nếu như đặt trong mắt của người dưới quê thì cũng tính là không tệ. Nhưng với một gia đình thư hương môn đệ như Liên gia, lời này nói cũng không muốn nói ra. Mất mặt chết đi được.
Nguyệt Băng che miệng cười nói: "Tam muội muội thật có kiên nhẫn." Cũng không biết tam muội này não có phải mòn rồi hay không. Cả tư chất như này còn nói là không tệ. Tam muội muội làm sao nói ra được thành lời thế nhỉ.
Lão phu nhân như dồn hết tâm tư nhìn về phía Nguyệt Dao. Theo tính cách cao ngạo trước đây của Nguyệt Dao, tư chất kém như thế này thì khác gì đứa ngốc, Nguyệt Dao chắc chắn sẽ không thèm dạy dỗ. Nhưng hôm nay nhìn Nguyệt Băng châm chọc, Nguyệt Dao vẫn không thay đổi sắc mặt. Lão phu nhân đối với biểu hiện của Nguyệt Dao trong lòng dậy lên nghi hoặc.
Nguyệt Doanh thì đang chờ đợi Nguyệt Dao sẽ biểu hiện ra kiểu dáng gì. Nguyệt Hoàn vẫn giống như mọi khi, coi mình là phông màn bối cảnh. Dù sao thì phông nền này cô ta vẫn luôn làm rất tốt.
Nguyệt Dao giống như không hiểu lời Nguyệt Băng chế nhạo: "Nhị tỷ tỷ nói không sai, Chính nhi tư chất quả thực kém hơn người bình thường đôi chút. Nhưng muội cho rằng, tư chất tốt hay không không phải là trọng điểm. Muội tin rằng, chỉ cần Chính nhi có sự bền chí, có nghị lực, có thể kiên trì bền bỉ nỗ lực không ngừng nghỉ. Nhất định sẽ không kém hơn người bình thường." Nguyệt Dao thấy Nguyệt Băng há mồm muốn nói chuyện gì đó là biết ngay Nguyệt Băng khẳng định sẽ không nói được chuyện tốt đẹp gì. Cô cười nhẹ tiếp tục nói: "Muội cũng không mong đợi Chính nhi có thể giống như tổ phụ và phụ thân, tham gia khoa cử, đậu cao Bảng Nhãn, Thám Hoa. Muội chỉ muốn để thằng bé hiểu chuyện biết đạo lí, tương lai có thể gánh vác được nhị phòng, như thế cũng là đủ rồi."
Lời này của Nguyệt Dao ý tứ rất rõ ràng, cô không nghĩ tới Chính nhi có tiền đồ lớn lao gì. Càng không trông mông thằng bé tham gia khoa cử sau đó vào triều làm quan, mục tiêu của cô chỉ là cho Đình Chính hiểu chuyện biết lí lẽ, kéo dài huyết mạch của phụ thân, không để Chính nhi hoang phế. Cái khác cũng không dám đòi hỏi.
Lời này của Nguyệt Dao, đã lắp kín những lời muốn nói ra của kẻ khác. Đã nói là không trông mong Chính nhi khoa cử làm quan. Vậy tiếp tục nói tư chất Chính nhi kém đi nữa, thì có chút vô nghĩa rồi.
Sau khi lão phu nhân nghe xong trong mắt xẹt qua một ánh tinh quang. Quả thực, với tư chất của Đình Chính đừng nói đến tiến sĩ cử nhân, ngay cả đỗ tú tài cũng đã là gian nan. Tam nha đầu biết rõ vô vọng với khoa cử vẫn có thể tận tâm dạy dỗ như thế, có thể thấy lời kẻ khác nói đều là sự thật. Tam nha đầu của hôm nay, giống hệt như một người lớn. Không những hiểu chuyện hơn, hơn nữa suy nghĩ của tam nha đầu cũng đã thấu đáo hơn. Không ngờ rằng vợ lão nhị nhập vào giấc mộng lần này đã khiến tam nha đầu thông suốt rồi.
Nguyệt Băng cười hì hì nói: "Tam muội muội, đợi lát nữa chúng ta cùng muội đi thăm Chính nhi. Muội thấy sao."
Nguyệt Dao nhếch môi, không đáp lời. Đã ức hiếp người như này, cãi nhau không hay, vậy thì dùng im lặng biểu thị kháng nghị.
Nguyệt Doanh thấy hiện trường lạnh lẽo, liền cười nói: "Ta nghe nói Chính nhi rất sợ người lạ. Tam muội muội, có phải muội lo bọn ta sẽ doạ cho Chính nhi sợ không."
Nguyệt Dao ùm một tiếng, nói một cách có lỗi: "Nhị tỷ tỷ, Chính nhi rất sợ người lạ. Ngay cả nha hoàn cũng không đến gần được. Đợi qua mấy ngày đệ ấy quen thuộc rồi, muội lại dẫn đệ ấy đi gặp mấy vị tỷ tỷ. Tổ mẫu, chân Chính nhi bị thương, con sợ thằng bé đi đường xa như thế sẽ làm miệng vết thương rách ra, về sau để lại sẹo. Vì thế tự ý làm chủ không để đệ ấy cùng đến. Mong tổ mẫu đừng trách tội." Lời này của Nguyệt Dao nói rất khéo léo. Nếu thật sự để ý đến đứa cháu nội này, cũng không thể để thằng bé ở viện ngoài tự sinh tự diệt.
Lão phu nhân không biết Nguyệt Dao đã nghĩ nhiều đến thế: "Nếu con đã đón nó tới viện của mình, người hầu hạ bên cạnh, con dự tính thế nào?" Lão phu nhân là đã biết thái độ của Nguyệt Dao, bà không cần đám người mượn gió bẻ măng kia. Tuy rằng Nguyệt Dao nói chuyện này phải xin qua mình, nhưng lão phu nhân xác định Nguyệt Dao đã có dự tính khác của bản thân. Nếu Tam nha đầu đã có ý nghĩ này bà cũng vui vẻ mà thành toàn.
Nguyệt Băng nghe được lời này cười đáp: "Tam muội muội, hôm qua muội nói với mẹ ta bên cạnh Chính nhi không có ma ma quản sự và nha hoàn bà tử, mẹ ta đã dốc tâm tuyển chọn ra mấy nha hoàn, mấy nha hoàn này trước giờ đều luôn cần cù, đều là con sinh trong nhà, không sợ bọn họ có tâm tư gì. Muội ở lại một lát, đưa bọn họ về Lan Khê viện." Nguyệt Băng đây là đã quen phân phó người khác. Ngoại trừ lão phu nhân bên này, những người khác cũng đều sẽ không nghịch ý của cô ả. Chỉ là Nguyệt Băng lại không nghĩ qua Nguyệt Dao sẽ nể mặt cô ả hay không.
Nguyệt Dao vốn dự định chờ người đi rồi cô sẽ nhắc chuyện này với tổ mẫu, bây giờ Nguyệt Băng mở đầu rồi, tự nhiên thuận theo thế. Bèn cười nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao muốn xin người chọn cho Chính nhi một ma ma ổn thoả." Cô muốn để Đặng ma ma trở về, lời này của cô đã gửi đi rồi. Tin rằng tổ mẫu đã nhận được tin. Nếu như tổ mẫu thật sự muốn tốt cho cô, bà nhất định sẽ đáp ứng lời của cô. Nếu không đáp ứng thì nghĩ thêm cách khác là được.
Lão phu nhân nhìn Nguyệt Dao một cách bất ngờ, nha đầu này vậy mà lại bắt đầu dụng tâm tư rồi. Ngay sau đó cũng cười nói: "Vài ngày trước, Đặng ma ma nhờ người chuyển lời cho ta. Nói là muốn quay về hầu hạ con. Có điều ma ma quản sự bên cạnh con ta đã chọn người xong rồi, một viện cũng không thể có hai ma ma quản sự, thế nên ta đã cho người từ chối rồi. Bây giờ chỗ Chính nhi nếu đã thiếu một ma ma quản sự, Đặng ma ma luôn là người hầu hạ ổn thoả nhất của mẹ con. Để bà ấy hầu hạ Chính nhi, thực không còn gì thích hợp hơn nữa." Quản sự ma ma bên chỗ Nguyệt Dao, lão phu nhân đã chọn người ổn thoả rồi. Không thể để Đặng ma ma thay thế người mà bà đã cất công tuyển chọn được.
Nguyệt Dao tuy rằng đã ước đoán được tổ mẫu sẽ thuận theo tâm ý của cô, nhưng không ngờ được tổ mẫu lại đáp ứng thoải mái như vậy. Nguyệt Dao lập tức cảm động đáp: "Nguyệt Dao thực bất hiếu, hiện tại vẫn còn khiến tổ mẫu nhọc lòng vì con." Đặng ma ma đối với mẹ cô trung thành kính cẩn, vì mẹ cô thậm chí cả đời không lập gia đình, luôn hầu hạ bên cạnh mẹ. Mà cô cũng là được Đặng ma ma chăm sóc từ nhỏ đến lớn, thật lòng thật dạ với cô. Chỉ cần Đặng ma ma trở về bên cạnh cô, cô sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.
Lão phu nhân cười vuốt nhẹ tóc sau gáy Nguyệt Dao: "Đứa trẻ ngốc, tổ mẫu vẫn chưa già đến độ đó, không cần vì tổ mẫu mà lo lắng."
Updated 228 Episodes
Comments
Hoa Nguyễn
haiz
2022-11-28
6