Chương 3: Chuyện ở quá khứ

Trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, Liên Nguyệt Dao sống ở Mật Quán. Cha mẹ yêu chiều cô hết mực, nâng như trứng, hứng như hoa.

Liên Nguyệt Dao từ nhỏ thông minh lanh lợi, lúc cô hai tuổi cha đã đích thân dạy cho học vỡ lòng. Sớm phát hiện được cô có thiên phú hội hoạ, thế là bắt đầu chỉ cô học vẽ. Cha thấy cô có thiên phú hội hoạ hơn người, vì lí do này năm cô 3 tuổi đã đặc biệt mời đại hoạ sĩ có tiếng ở Giang Nam Văn Thành Tường về chỉ dạy. Vừa học đã 4 năm, Văn tiên sinh tương kính ái mộ, nói với cô nếu cô cứ luôn kiên trì, nhất định sẽ thành tài. Cô cũng học rất chăm chỉ. Chỉ là.. mọi biến cố phát sinh vào năm cô 7 tuổi đó.

Năm đó cô 7 tuổi, mẹ cô mang thai. Đây vốn là hỉ sự. Chỉ tiếc là hỉ sự thoáng chốc đã biến thành cơn ác mộng. Mẹ cô khó sinh mà chết, đệ đệ cũng không giữ được.

Mẹ qua đời khiến cha bị đã kích rất lớn. Cha lâm bệnh nặng. Vốn dĩ bệnh đã tốt hơn. Lại không ngờ rằng, 1 trận thương hàn vậy mà lại mang cha đi mất.

Cha mẹ liên tiếp qua đời, ngày tháng của cô cũng sa sút. Sau đấy được bá phụ đón về Kinh thành, sắp xếp cô sống ở viện nhỏ trước kia cha cô từng ở- Lan Khê Viện.

Cô trở về Liên gia không đến 1 năm, tổ mẫu bởi vì cha cô qua đời mà chịu đã kích quá lớn, cuối cùng cũng rời xa nhân thế. Lúc đó trong phủ đệ thậm chí có người nói cô là khắc tinh. Khiến cô lo sợ bất an. Nhưng bá mẫu Mạc Thị đã dùng roi đánh chết những người tung tin đồn nhảm đó, đối với cô tốt như con gái ruột, không, còn đối tốt hơn cả con gái ruột là Liên Nguyệt Băng.

Tuy rằng cha mẹ đều không còn nữa, nhưng có bác gái che chở và yêu thương, và còn có 1 người chồng chưa cưới tài hoa anh tuấn, số cô vẫn không phải hoàn toàn đen đủi. Nhưng 1 trận tai hoạ không tên ập đến đã phá hủy đi tất cả.

Thứ nữ của đại phòng Liên Nguyệt Hoàn âm thầm tố giác cô và người bên ngoài có tư tình lén lút, cô ra sức phủ nhận. Nhưng cuối cùng cô không biết làm sao, cũng không ngờ tới rằng Cố ma ma lại đứng ra, chính miệng chứng thực cô và người có gian tình bất chính, còn lấy ra được chứng cứ.

Khi đó cô vừa kinh hoàng vừa vô cùng phẫn nộ. Cô không hiểu, Cố ma ma là nhũ mẫu của cô. Cô luôn tín nhiệm Cố ma ma, tốt biết mấy. Vì sao phải hãm hại cô, muốn hất nước bẩn vào người cô thế này.

Chuyện như lén lút tư tình nhất định không thể lan truyền ra ngoài, nếu như để lộ ra ngoài thì mặt mũi của cả Liên gia coi như mất sạch. Vì vậy, đại phu nhân Liên gia cũng là Mạc thị lên tiếng nói rằng cô bị bệnh nặng. Sự thật cũng là như vậy, cô bị bệnh nặng 1 trận, bệnh nặng chưa bao lâu, cô bị Mạc thị gửi đến một thôn trang hoang vu hẻo lánh.

Không bao lâu, Tô di nương qua nói với cô, Thẩm gia vì thanh danh cô vấy bẩn nên đã thoái hôn. Giờ đây cả Liên gia vì thanh danh của cô mà nhục nhã. Cô khi đó rất muốn về lại Kinh thành tìm ra chân tướng, nhưng vì bị người trông chừng chặt chẽ không thể quay về. Cuối cùng dưỡng khỏi bệnh, Tô di nương lại đến nói với cô, đại bá phụ niệm tình cha cô qua đời, đã chọn cho cô một sĩ tử đang trên đường lên kinh ứng thí.

Qua được mấy ngày, cô bị ép lên kiệu hoa, bái đường thành thân với 1 người xa lạ. Cô khi đó cũng không phải không có ngờ vực, chỉ là lúc ấy cô đã là một con rối, thân bất do kỉ.

Trong đêm tân hôn, cô nhìn thấy quan tân lang, là một người đàn ông trạc 25, 26 tuổi, người cao to vạm vỡ. Cũng vào lúc đó cô mới biết được người đàn ông đó tên Chu Thụ, là người Hải thành.

Cô lúc ấy không muốn gả đi, không muốn gả cho một người xa lạ chưa hề quen biết như này. Cô muốn biết vì sao lại thế. Nhưng sau khi động phòng hoa chúc, cô cũng chấp nhận số phận rồi, cô đã gả cho người ta rồi, đã là vợ của Chu Thụ rồi. Còn muốn kêu oan minh bạch cho bản thân như nào được nữa. Có thể thay đổi được gì, cái gì cũng không thể thay đổi nổi nữa.

Cô điều chỉnh lại tâm thái của bản thân, nghĩ đến sau này có con cái, cố gắng nuôi nấng thật tốt, kiếp này coi như sống như thế đi! Những việc của tương lai thì coi như là một giấc mộng vậy!

Nhưng vào lúc cô nghĩ thông suốt thì biết được một chân tướng khiến cô không thể tin, Chu Thụ cùng cô kết hôn, căn bản không phải là sĩ tử gì cả, mà là một thương nhân.

Sĩ nông công thương, cô gã cho 1 thương nhân. Thế gia thư hương môn đệ, đích nữ của thám hoa lang gã cho một con buôn thấp kém. Quá nực cười, cô muốn về Kinh thành, cô muốn về Kinh thành hỏi cho ra lẽ. Tiếc là cô không thể đào thoát.. Chu Thụ đã đưa cô rời xa Kinh Thành vào thời gian nhanh nhất có thể, nói muốn đưa cô trở về quê nhà. Trên đường, cô cứ luôn miệng nói muốn trở về Kinh Thành, muốn hỏi cho ra sự thật. Nhưng lại bị người canh giữ rất nghiêm ngặt, cô trốn không được, cả ngày si si dại dại. Không biết qua thời gian dài bao lâu thì đến nơi. Đợi sau khi thu xếp ổn thoả, cô mới biết mình đã đến Hải thành, cách Kinh Thành mấy ngàn dặm.

Đến Hải Thành, cô được thu xếp ở trong một cái lồng tinh xảo. Khoảng thời gian đó, Chu Thụ rất nuông chiều cô, rất thương cô. Chu Thụ là thật sự nuông chiều và thương cô, có thể nói muốn trăng trên trời thì tuyệt đối sẽ không hái sao.

Chu Thụ nói với cô, hễ nhìn thấy cô thì cứ như có ma lực kéo lấy tim hắn, lại không muốn quên đi. Ngày nhớ đêm mong không cưỡng lại được. Vì vậy mới mạo danh để cưới cô, cô khi đó dững dưng lạnh nhạt. Thích là phải có được, thậm chí không tiếc mạo danh thay thế cũng phải có được. Được loại người như này thích, chính là bi kịch lớn nhất của đời cô.

Vào ngay lúc cô mất hết ý chí thì cô mang thai. Chu Thụ biết cô có mang vui sướng phát cuồng. Đối với cô càng trân quý như châu báu.

Tim người đều là thịt, thời gian dài như thế, Chu Thụ đối tốt với cô, nước chảy đá cũng mòn, dần dần cũng tan chảy được trái tim băng giá của cô, tuy rằng ngoài mặc cô vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đã có sự dao động. Bất kể thế nào, bây giờ cô đã có con, Chu Thụ là cha của con cô. Vì con, cô cũng phải tập thoả hiệp. Vì con, cô cũng không thể lại ngây ngô dại dột nữa.

Nhưng chính vào lúc cô cố gắng khuyên bản thân tiếp nhận Chu Thụ, chuẩn bị làm một người mẹ, thì cô nhận được một sự thật khiến cô sụp đỗ hoàn toàn. Cô không phải là được gả cho Chu Thụ, mà là được Chu Thụ mua về làm một thiếp thất. Vốn dĩ cô chuẩn bị tiếp nhận số mệnh, nào ngờ....tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng triệt để rồi.

Chu Thụ nói là đa thê, loại giải thích này thật nực cười. Cái gì mà đa thê, đa thê ở đâu ra. Ngoại trừ chính thê quản lí nhà cửa, những người còn lại đều là thiếp. Huống hồ chưa vào trong chánh viện rót trà cho chủ mẫu thì đến cả danh phận thiếp thất cũng không được tính. Nhiều nhất chỉ tính là một ngoại thất chỉ biết sử dụng nhan sắc quyến rũ nam nhân.

Sự sủng ái của Chu Thụ, khiến cho những người phụ nữ chốn hậu viện của hắn ghen ghét phát cuồng. Cô đã mang thai càng khiến những người phụ nữ đó lòng dạ không yên. Những người này, bao gồm chính thất phu nhân. Nhân cơ hội cô phân tâm tuyệt vọng, cô đã bị phụ nữ của Chu Thụ tính kế. Con bị hãm hại không còn nữa.

Cô rất đau thương. Nhưng trong lúc đau thương lại cảm thấy như một lối thoát. Không còn nữa cũng tốt, sinh con cho con buôn vốn đã rất đê hèn rồi, lại còn là con hoang của con buôn. Cô không muốn con của mình phải gánh vác thân phận đê hèn như thế này, không muốn con mình vừa sinh ra đã phải đối diện với ánh mắt khinh thường của người khác. Không muốn con cả đời cũng không ngẩng đầu lên nổi. Càng không muốn con cô không thể đường đường chính chính gọi cô một tiếng mẹ.

Đám người phụ nữ đó không những tính kế làm mất đi con của cô, còn đã giúp cô giải quyết luôn hậu hoạn. Cô không còn có thể sinh con nữa, không thể vì Chu Thụ sinh con nối dõi nữa. Thế này cũng tốt.

Vì chuyện này, Chu Thụ điên tiết đánh chết nữ nhân ở hậu viện của hắn. Thậm chí ngay cả đại phu nhân cũng đã đến cầu xin cô.

Thật ra cô cũng rất ngưỡng mộ bọn họ, cô muốn chết, chết rồi thì không phải chịu dày vò nữa, chết rồi thì cô có thể giải thoát. Tiếc là cô ngay cả chết cũng chết không thành.

Cô thật không hiểu, cô có gì tốt chứ? Chu Thụ vì sao lại yêu cô. Vì sao có thể không màng sống chết, không từ thủ đoạn cũng phải có được cô (ở cổ đại con buôn giả mạo sĩ tử một ngày bị bắt được sẽ bị xử lí đại hình). Cô có chỗ nào khiến cho Chu Thụ u mê bất tỉnh. Soi vào gương, nhìn gương mặt như trăng như hoa đó. Cô nghĩ có lẽ là gương mặt này rồi. Cô muốn hủy đi gương mặt này, hủy đi gương mặt mang đến tai hoạ cho cô. Hủy đi gương mặt này, Chu Thụ sẽ buông tha cho cô.

Cô dùng trâm vàng cứa rách mặt, cào xuống thật nhiều đường, thế là, một gương mặt như hoa như ngọc có thật nhiều vết sẹo khủng bố lồi lõm. Cô trở thành 1 người quái dị mà ai nhìn thấy cũng phải sợ.

Cô nghĩ, không ai nguyện ý chung sống với một con ma lem xấu xí. Nhưng cô không ngờ tới là, cô đã trở thành bộ dạng xấu xí như này Chu Thụ vẫn chịu không buông tha cô. Thậm chí nắm chặt tay cô nói: "Bất kể nàng biến thành bộ dạng thế nào, ta vẫn yêu nàng." Sau này quả thật như lời hắn nói, coi như cô trở thành một con ma lem xấu xí người khác nhìn vào đều thấy sợ, Chu Thụ vẫn sủng ái cô như lúc trước. Hễ có thời gian rãnh là đều ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, nói với cô những chuyện trên trời dưới đất đủ hình đủ dạng.

Mà cô đã tìm vô số lần chết đều chết không thành, sau khi ngay cả hủy dung cũng không thể khiến Chu Thụ buông bỏ, cô dần dần đã tê liệt. Không muốn sống, cũng không thể chết, cô trải qua những ngày tháng như khúc gỗ không có linh hồn. Cô nghĩ, nhẫn nại thôi, sẽ có một ngày có thể chết.

Đại phu nói cô uất nộ trong lòng, cần vứt bỏ đi mớ uất nộ này, nếu không sẽ không thể trường thọ. Đúng lúc Chu Thụ phải đi xa làm ăn, nghe được lời đại phu nói đặc biệt mang cô đi theo, nói là để cô khuây khoả.

Tìm cái chết bao nhiêu lần như thế không thành, thời gian dài về sau không tìm chết nữa. Không phải không muốn chết, chỉ là muốn tìm một cơ hội tốt có thể thành toàn cho bản thân. Đừng bị người cứu nữa. Có thể thời gian lâu rồi, người bên cạnh cũng lơi lỏng rồi, bao gồm cả Chu Thụ.

Lên được thuyền, nhìn thấy nước sông dữ dội khí thế, cô cười. Cô cuối cùng cũng đã tìm được một cơ hội. Lại không ai có thể cản cô, lại không ai có thể cứu cô lên, cô có thể giải thoát rồi!. Nhún người nhảy 1 phát, trong giây phút rơi xuống dòng sông này, cô nghĩ, lần này cô thật sự được giải thoát rồi.

Tiếc là ông trời không cho cô toại nguyện. Nhảy xuống giữa dòng nước sông cuồn cuộn vậy mà cũng không thể dìm chết cô. Đến cuối cùng lại bị người cứu, người cứu cô gửi cô vào am ni cô. Có điều người tuy rằng đang sống, nhưng lại khiến cô mất đi tất cả ký ức.

Quên đi những chuyện đã qua, cũng hàm ý quên đi nỗi khổ. Ngày tháng ở am ni cô, khiến cô buông bỏ xuống mọi thứ. Cô muốn xuất gia làm ni cô, nhưng sư thái nói cô trần duyên chưa hết, không thể xuống tóc đi tu. Tuy là vậy, ngày tháng của cô ở am ni cô cũng không tệ. Bởi vì cô tuy rằng mất đi ký ức, nhưng kỹ năng vốn có lại không mất đi. Dựa vào 1 tay viết chữ đẹp, người lại có tài nghệ hội hoạ mô phỏng tượng phật Bồ Tát. Bất kể là kinh sách hay tượng phật đều nhận được sự yêu thích từ các phu nhân. Đối với am ni cô mà nói là một khoảng thu nhập không nhỏ. Có được 2 kỹ năng này, người trên kẻ dưới đều đối với cô không tệ, cô cũng sống rất đầy đủ.

Nếu như sống thế này hết phần đời còn lại, cũng là phúc phận của cô rồi. Nhưng ông trời lại không cho cô như ý. Lại làm cô thấy được Cố ma ma đến dâng hương.

Cô vừa thấy trên người mặc trang phục phú quý, bên người tỳ nữ vây quanh, gọi Cố ma ma là lão thái thái. Những ký ức được chôn giấu bám bụi trong cô liền sống dậy, những kí ức khó quên về những chuyện quá khứ đó thoáng chốc ùa về trong não.

Ký ức như miệng cống mở, cô lại không thể giữ tâm trạng bình tĩnh. Chết cũng phải làm cho rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Tại sao vô duyên vô cớ lan truyền là cô tư tình lén lút. Vì sao Cố ma ma lại phản bội cô, vì sao rõ ràng nói là gả cho sĩ tử, mà lại bán cô cho một con buôn.

Cô phải tìm cách buộc Cố ma ma nói ra sự thật. Mà sự thật, lại là tàn khốc như thế này. Mạc thị đối đãi với cô tốt như mẹ ruột, mục đích là vì để cô buông lơi cảnh giác. Mục đích thật sự của Mạc thị là gia sản của nhị phòng.

Mạc thị cho rằng cha cô tích góp được khối tài sản kết sù. Nhưng mà sau khi cha mẹ cô qua đời, số tiền mà Mạc thị nhận được không nhiều như bà ta mong đợi. Mạc thị nghi ngờ cha mẹ cô đã giấu kín tài sản. Vì vậy mới dùng lời lôi kéo cô, cố ý đối tốt với cô đến mức không thể tốt hơn, còn khiến cô xem tiền như rác rưởi. Kết quả, sau đấy tất cả tiền bạc của nhị phòng đều rơi vào trong tay Mạc thị.

May mà cô và Thẩm gia đã định hôn sự, Thẩm gia cũng là một gia đình trí thức. Cha đối với Thẩm Thiên có ơn cứu mạng, con đường thăng quan của Thẩm Thiên rất thuận lợi, nhìn vào cuộc hôn nhân có lợi này, Mạc thị đối với cô vẫn là tình cảm ngoài mặt.

Biến cố chính ở Thẩm Thung Hạo chồng chưa cưới của cô quá tốt,, không những lớn lên thành một người tài, phong lưu tuấn tú, lại càng là một tay viết văn chương giỏi, ở Kinh Thành hưởng danh hiệu công tử đứng đầu. Nữ tử trong Kinh thành từng gặp qua anh ta đều thầm thương trộm nhớ. Mà cháu gái trưởng nữ của tể tướng càng là đối với anh ta nhất kiến chung tình, thậm chí không màng đến danh tiếng, thanh bạch của bản thân, loan tin nếu không gả được cho chồng chưa cưới của cô, cô ta sẽ xuất gia làm ni cô quy y cửa phật hết nửa đời còn lại.

Tô gia tể tướng cũng xem trọng chồng chưa cưới của cô. Mà Thẩm gia cũng có ý định kết thân với nhà tể tướng. Thế là cô trở thành hòn đá ngán chân. Thẩm gia và Mạc thị kín đáo bàn xong thoả thuận, bỏ đi mối hôn sự này, Thẩm gia sẽ cho 1 sự bồi thường. Sự bồi thường này chính là bác trai lớn Liên Đống Phương được thăng quan, ngoài ra còn xúc tiến hôn sự của tỷ tỷ ở đại phòng. Gả tỷ tỷ ở đại phòng cho Lư Dương hầu phủ làm kế huyền, trở thành Lư Dương hầu phu nhân.

Cô bị vu cáo tư thông với người, cũng là chủ ý của Mạc thị, cô không biết vì sao Mạc thị liều lĩnh tổn hại thanh danh của Liên gia cũng phải đưa ra chủ ý như thế. Cô chỉ biết, sau sự việc này Mạc thị lên tiếng nói với bên ngoài là cô bị trọng bệnh, không bao lâu thì cô đã nhắm mắt qua đời.

Thẩm gia bảo Thẩm Thung Hạo để tang cô 1 năm, 1 năm sau Thẩm Thung Hạo đậu trạng nguyên lang, sau đó định chuyện hôn sự với Tô gia. Có được sự dìu dắt của Tô gia, con đường thăng quan tiến chức của Thẩm Thung Hạo cực kì suôn sẽ. Vừa mới 3 năm, thì đã trở thành quan tam phẩm. Người trong triều trên dưới đều nói tương lai anh ta có khả năng làm người của nội các.

Bất kể là Liên gia, hay là Thẩm gia, mỗi người một đều sống vui vẻ thoải mái như thế, mà cô lại bị đám người này đẩy tới địa ngục. Cô không cam tâm, vạn phần không cam tâm. Cô sống không bằng chết, cô cũng không để đám người này được sống yên.

Hot

Comments

小仙女

小仙女

truyện hay

2022-11-21

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Khởi sự
2 Chương 2: Hồi mộng
3 Chương 3: Chuyện ở quá khứ
4 Chương 4: Khóc
5 Chương 5: Thù hận
6 Chương 6: Tổ mẫu
7 Chương 7: Mạc thị
8 Chương 8: Tỷ muội
9 Chương 9: Con nối dõi
10 Chương 10: Mưu kế
11 Chương 11: Chính nhi
12 Chương 12: Tỷ đệ
13 Chương 13: Cổ tịch
14 Chương 14: Tâm tư của lão phu nhân
15 Chương 15: Vỡ lòng (phần đầu)
16 Chương 16: Vỡ lòng (phần cuối)
17 Chương 17: Nhẫn nại, bền chí
18 Chương 18: Bản dập
19 Chương 19: Lại gặp xuyên không (phần đầu)
20 Chương 20: Lại gặp xuyên không (phần cuối)
21 Chương 21: Trùng sinh, xuyên không và đối mặt
22 Chương 22: Ra tay
23 Chương 23: Cố ma ma rời đi (Phần đầu)
24 Chương 24: Cố ma ma rời đi ( phần Cuối)
25 Chương 25: Đặng ma ma
26 Chương 26: Liên Đống Phương
27 Chương 27: Lễ vật gia tộc
28 Chương 28: Chuyện gia phả
29 Chương 29: Đến cửa thăm hỏi
30 Chương 30: Tính toán trước của mỗi người
31 Chương 31: Người đến từ nhà cữu cữu
32 Chương 32: Cữu gia
33 Chương 33: Thù hận của Trình thị
34 Chương 34: Hải Đường Uyển
35 Chương 35: Vẽ tranh
36 Chương 36: Cầu viện
37 Chương 37: Biểu tỷ muội
38 Chương 38: Xuất hành
39 Chương 39: Gửi đồ
40 Chương 40: Vị hôn phu
41 Chương 41: Thanh Phong thư cục
42 Chương 42: Quan Cảnh Thước
43 Chương 43: Chuyện nhà cữu cữu (Phần đầu)
44 Chương 44: Chuyện nhà cữu cữu (phần giữa)
45 Chương 45: Chuyện nhà cữu cữu (phần cuối)
46 Chương 46: Xử trí
47 Chương 47: Khuyên giải
48 Chương 48: Lễ vật
49 Chương 49: Biến đổi
50 Chương 50: Ma ma, tiên sinh
51 Chương 51: Tú nương
52 Chương 52: Xấu mặt
53 Chương 53: Tú nương
54 Chương 54: Bận rộn
55 Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng
56 Chương 56: Mã Bằng đưa sính lễ
57 Chương 57: Có tin tức về tiên sinh
58 Chương 58: Thằng hầu
59 Chương 59: Lý gia (phần đầu)
60 Chương 60: Lý gia (phần cuối)
61 Chương 61: Nguyệt Hoàn mượn sách
62 Chương 62: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (Phần đầu)
63 Chương 63: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (phần cuối)
64 Chương 64: Phòng bếp nhỏ
65 Chương 65: Hiện thực tàn khốc
66 Chương 66: Hận
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Tiến bộ của Đình Chính
69 Chương 69: Vui mừng
70 Chương 70: Lão phu nhân ngã bệnh
71 Chương 71: Đình Chính vào tộc phổ
72 Chương 72: Tiên cơ
73 Chương 73: Thi xuân (phần đầu)
74 Chương 74: Thi xuân (phần cuối)
75 Chương 75: Sữa dê
76 Chương 76: Nhị giáp (phần đầu)
77 Chương 77: Nhị giáp (phần cuối)
78 Chương 78: Tam nguyên*
79 Chương 79: Tiệc rượu
80 Chương 80: Tiểu Mã thị
81 Chương 81: Thù lao
82 Chương 82: Sự việc bại lộ
83 Chương 83: Chia cách
84 Chương 84: Triệu Xuân
85 Chương 85: Sa Tanh
86 Chương 86: Rời Kinh
87 Chương 87: An Chi Thâm (Phần đầu)
88 Chương 88: An Chi Thâm (Phần cuối)
89 Chương 89: Huyện Kỳ
90 Chương 90: Điền gian
91 Chương 91: Hàng mẫu
92 Chương 92: Không thể thuyết phục
93 Chương 93: Nhận thân
94 Chương 94: Hôn sự của Nguyệt Doanh
95 Chương 95: Hồi môn đến tay (Phần đầu)
96 Chương 96: Hồi môn đến tay (Phần cuối)
97 Chương 97: Hủy lời
98 Chương 98: Trình Thị rời Kinh
99 Chương 99: Phân chia tài sản
100 Chương 100: Lời hứa không thể đáp ứng
101 Chương 101: Trang sức
102 Chương 102: Lão phu nhân qua đời
103 Chương 103: Giết 1000 địch, thất 800 quân (Phần đầu)
104 Chương 104: Giết 1000 địch, thất 800 quân (phần cuối)
105 Chương 105: Đình Chính sốt cao
106 Chương 106: Thê lương
107 Chương 107: Sự giận dữ của Mã Thành Đằng
108 Chương 108: Sự lạc sự khởi
109 Chương 109: Không thiếu tiền
110 Chương 110: Khó khăn sinh tồn
111 Chương 111: Cầu trợ giúp
112 Chương 112: Không vui
113 Chương 113: Tài nghệ thêu thùa
114 Chương 114: Mượn bản dập
115 Chương 115: Chỉ điểm từ đại sư
116 Chương 116: Bổn phận
117 Chương 117: Dứt không khỏi Nguyệt Doanh
118 Chương 118: Chiêu Hoa Tự
119 Chương 119: Cuộc sống ở chùa
120 Chương 120: Mâu thuẫn (Phần đầu)
121 Chương 121: Mâu thuẫn (Phần cuối)
122 Chương 122: Xung đột
123 Chương 123: Phúc duyên
124 Chương 124: Nguyệt Doanh xuống núi
125 Chương 125: Sinh nghi
126 Chương 126: Gặp lại Quan Cảnh Thước
127 Chương 127: Kiến nghị
128 Chương 128: Nguyệt Hoàn đến (Phần đầu)
129 Chương 129: Nguyệt Hoàn đến (Phần cuối)
130 Chương 130: Hòa hợp
131 Chương 131: Đại sư
132 Chương 132: Thư thái
Chapter

Updated 132 Episodes

1
Chương 1: Khởi sự
2
Chương 2: Hồi mộng
3
Chương 3: Chuyện ở quá khứ
4
Chương 4: Khóc
5
Chương 5: Thù hận
6
Chương 6: Tổ mẫu
7
Chương 7: Mạc thị
8
Chương 8: Tỷ muội
9
Chương 9: Con nối dõi
10
Chương 10: Mưu kế
11
Chương 11: Chính nhi
12
Chương 12: Tỷ đệ
13
Chương 13: Cổ tịch
14
Chương 14: Tâm tư của lão phu nhân
15
Chương 15: Vỡ lòng (phần đầu)
16
Chương 16: Vỡ lòng (phần cuối)
17
Chương 17: Nhẫn nại, bền chí
18
Chương 18: Bản dập
19
Chương 19: Lại gặp xuyên không (phần đầu)
20
Chương 20: Lại gặp xuyên không (phần cuối)
21
Chương 21: Trùng sinh, xuyên không và đối mặt
22
Chương 22: Ra tay
23
Chương 23: Cố ma ma rời đi (Phần đầu)
24
Chương 24: Cố ma ma rời đi ( phần Cuối)
25
Chương 25: Đặng ma ma
26
Chương 26: Liên Đống Phương
27
Chương 27: Lễ vật gia tộc
28
Chương 28: Chuyện gia phả
29
Chương 29: Đến cửa thăm hỏi
30
Chương 30: Tính toán trước của mỗi người
31
Chương 31: Người đến từ nhà cữu cữu
32
Chương 32: Cữu gia
33
Chương 33: Thù hận của Trình thị
34
Chương 34: Hải Đường Uyển
35
Chương 35: Vẽ tranh
36
Chương 36: Cầu viện
37
Chương 37: Biểu tỷ muội
38
Chương 38: Xuất hành
39
Chương 39: Gửi đồ
40
Chương 40: Vị hôn phu
41
Chương 41: Thanh Phong thư cục
42
Chương 42: Quan Cảnh Thước
43
Chương 43: Chuyện nhà cữu cữu (Phần đầu)
44
Chương 44: Chuyện nhà cữu cữu (phần giữa)
45
Chương 45: Chuyện nhà cữu cữu (phần cuối)
46
Chương 46: Xử trí
47
Chương 47: Khuyên giải
48
Chương 48: Lễ vật
49
Chương 49: Biến đổi
50
Chương 50: Ma ma, tiên sinh
51
Chương 51: Tú nương
52
Chương 52: Xấu mặt
53
Chương 53: Tú nương
54
Chương 54: Bận rộn
55
Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng
56
Chương 56: Mã Bằng đưa sính lễ
57
Chương 57: Có tin tức về tiên sinh
58
Chương 58: Thằng hầu
59
Chương 59: Lý gia (phần đầu)
60
Chương 60: Lý gia (phần cuối)
61
Chương 61: Nguyệt Hoàn mượn sách
62
Chương 62: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (Phần đầu)
63
Chương 63: Thương thay cho tấm lòng cha mẹ (phần cuối)
64
Chương 64: Phòng bếp nhỏ
65
Chương 65: Hiện thực tàn khốc
66
Chương 66: Hận
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Tiến bộ của Đình Chính
69
Chương 69: Vui mừng
70
Chương 70: Lão phu nhân ngã bệnh
71
Chương 71: Đình Chính vào tộc phổ
72
Chương 72: Tiên cơ
73
Chương 73: Thi xuân (phần đầu)
74
Chương 74: Thi xuân (phần cuối)
75
Chương 75: Sữa dê
76
Chương 76: Nhị giáp (phần đầu)
77
Chương 77: Nhị giáp (phần cuối)
78
Chương 78: Tam nguyên*
79
Chương 79: Tiệc rượu
80
Chương 80: Tiểu Mã thị
81
Chương 81: Thù lao
82
Chương 82: Sự việc bại lộ
83
Chương 83: Chia cách
84
Chương 84: Triệu Xuân
85
Chương 85: Sa Tanh
86
Chương 86: Rời Kinh
87
Chương 87: An Chi Thâm (Phần đầu)
88
Chương 88: An Chi Thâm (Phần cuối)
89
Chương 89: Huyện Kỳ
90
Chương 90: Điền gian
91
Chương 91: Hàng mẫu
92
Chương 92: Không thể thuyết phục
93
Chương 93: Nhận thân
94
Chương 94: Hôn sự của Nguyệt Doanh
95
Chương 95: Hồi môn đến tay (Phần đầu)
96
Chương 96: Hồi môn đến tay (Phần cuối)
97
Chương 97: Hủy lời
98
Chương 98: Trình Thị rời Kinh
99
Chương 99: Phân chia tài sản
100
Chương 100: Lời hứa không thể đáp ứng
101
Chương 101: Trang sức
102
Chương 102: Lão phu nhân qua đời
103
Chương 103: Giết 1000 địch, thất 800 quân (Phần đầu)
104
Chương 104: Giết 1000 địch, thất 800 quân (phần cuối)
105
Chương 105: Đình Chính sốt cao
106
Chương 106: Thê lương
107
Chương 107: Sự giận dữ của Mã Thành Đằng
108
Chương 108: Sự lạc sự khởi
109
Chương 109: Không thiếu tiền
110
Chương 110: Khó khăn sinh tồn
111
Chương 111: Cầu trợ giúp
112
Chương 112: Không vui
113
Chương 113: Tài nghệ thêu thùa
114
Chương 114: Mượn bản dập
115
Chương 115: Chỉ điểm từ đại sư
116
Chương 116: Bổn phận
117
Chương 117: Dứt không khỏi Nguyệt Doanh
118
Chương 118: Chiêu Hoa Tự
119
Chương 119: Cuộc sống ở chùa
120
Chương 120: Mâu thuẫn (Phần đầu)
121
Chương 121: Mâu thuẫn (Phần cuối)
122
Chương 122: Xung đột
123
Chương 123: Phúc duyên
124
Chương 124: Nguyệt Doanh xuống núi
125
Chương 125: Sinh nghi
126
Chương 126: Gặp lại Quan Cảnh Thước
127
Chương 127: Kiến nghị
128
Chương 128: Nguyệt Hoàn đến (Phần đầu)
129
Chương 129: Nguyệt Hoàn đến (Phần cuối)
130
Chương 130: Hòa hợp
131
Chương 131: Đại sư
132
Chương 132: Thư thái

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play