Trở lại với Hy Hoa của chúng ta, cậu và em trai lúc này đang được ba cậu chở đến trường. Đến trước cổng, cậu bước xuống xe chào ba mình một cái rồi xoay vào trong, trước mặt câu là một cánh cổng cao ngất, phía sau cánh cổng đó là một ngôi trường rộng lớn xinh đẹp với tông màu chủ đạo là màu vàng nhạt đồng dạng với ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống.
Ngôi trường này nằm tại khu đô thị của thành phố, chất lượng giảng dạy cũng như cơ sở vật chất đều được đảm bảo tốt nhất. Thế nên đa số con nhà giàu có và quyền thế của thành phố đều vào học ở trường này. Mặc dù cậu đã có học bổng bảy mươi phần trăm khi vào trường này thì thực tế cho thấy rằng ba mẹ cậu cũng đang cố gắng hết sức để trả số học phí còn lại trong một năm học của cậu.
Hy Hoa mỉm cười một cái rồi, bước chân bắt đầu tiến vào bên trong. Trên con đường vào trường hai bên là hai hàng cây xanh đã được cắt tỉa vô cùng cẩn thận, khi cậu đi gần đến những bậc thang để vào sảnh chính thì bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng hò reo của các cô gái cùng với đó họ đứng nép vào hai bên như đang chào đón một đại nhân vật nào đó.
Hy Hoa thầm nghĩ:
"Chuyện này quen thuộc quá nhỉ? Mà cũng phải thôi, để học ở ngôi trường này thì chắc chắn toàn những người nhà giàu thôi, nếu có thêm một tí nhan sắc thì đương nhiên sẽ được chào đón rồi."
Hy Hoa nghĩ rồi cũng chẳng bận tâm mấy, cậu chỉ mong mình có cuộc sống bình yên để tập trung tối đa vào việc học trong những năm cuối cấp này. Cậu lẳng lặng cất bước đi vào sảnh để xem mình sẽ thuộc vào lớp nào. Ngay cả lúc đã rời khỏi đám đông, cậu vẫn còn nghe thấy tiếng nói rôm rả của mấy người con gái.
- Là Hàn Thiên đúng chứ? Con trai của tập đoàn điện tử Âu Dương? Quả như trong lời đồn, đẹp trai quá đi mất... Mình cố gắng để vào trường này vì cậu ta đấy.
Đi vào sảnh chính trước mặt Hy Hoa lúc này chính là một cái bảng bự trên đó là danh sách các lớp của năm học này. Tuy vậy với thân hình nhỏ bé của mình, cậu vẫn không thể nào thấy được tên và lớp của mình khi trước cậu là một đám đông đang vây quanh cái bảng ấy.
Đứng lớ ngớ một hồi lâu, cậu quyết định sẽ chen qua đám đông ấy nhưng mà chẳng bao lâu thì lại bị hất văng về lại chỗ cũ. Hy Hoa cảm thấy thất vọng tràn trề, nhưng cậu cũng không định sẽ tiếp tục chen vào đám đông nóng nực ấy nữa mà cậu đợi cho đến khi họ xem xong và rời đi bớt thì cậu sẽ vào xem.
Đợi một hồi, Hy Hoa ngước nhìn vào đồng hồ thì thấy chỉ còn mười phút nữa là phải vào lớp nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều người. Tuy vậy thì thời gian vào lớp không cho phép cậu chờ đợi thêm nữa, vì thế Hy Hoa quyết định sẽ cố hết sức mà nhón chân mình lên xuyên qua đám người để tìm kiếm, miệng cậu lẩm bẩm:
- Để coi Hy Hoa, Hy Hoa. Đây rồi! Mình học lớp 10A.
May thay, lớp của cậu được dán ở hàng thứ hai nên Hy Hoa rất nhanh đã nhìn thấy được.
Khi Hy Hoa đang vui mừng vì tìm được lớp của mình thì bỗng nhiên trong đám đông có một người bước ra, cánh tay của người nọ vô tình đụng trúng vào người cậu.
Đáng lẽ thì cú va chạm này không thể làm cho Hy Hoa ngã được, nhưng vì cậu đang nhón chân thế nên chỉ với cú va ấy đã ngay lập tức làm cậu mất thăng bằng rồi ngã ngay ra phía sau.
Hy Hoa nhắm chặt mắt chuẩn bị chịu đựng đau đớn thì bỗng nhiên đằng sau lưng như có gì đó đang đỡ cậu. Ngay khi Hy Hoa cảm thấy mình thật may mắn và chuẩn bị điều chỉnh lại thăng bằng cho bản thân rồi sẽ cảm ơn người nào đó đã đỡ mình thì đối phương đã lách người sang chỗ khác.
Hy Hoa lúc này thật sự đã ngã xuống đất ngay trước mặt mọi người. Cậu theo bản năng la lên một tiếng rồi quay ngược ra sau nhìn cái người đã cố ý làm cho cậu ngã ở đằng sau.
Vừa quay về sau, ngay lập tức đập vào mắt cậu chính là một gương mặt vô cùng điển trai, nhưng khuôn mặt ấy lúc này đang biểu hiện ra một loại cảm xúc chán ghét nhìn vào cậu.
Cùng lúc đó một người con trai là khác cũng từ phía sau tiến lên đứng bên cạnh anh rồi hỏi:
- Hàn Thiên, mày có chuyện gì mà đứng ở đây thế?
Hàn Thiên xoay mặt nhìn qua người nọ một cái rồi lại nhếch miệng cười nhìn cậu mà đáp lại:
- Cậu ta ngã trúng tao thôi.
- Rồi mày lại né người mặc cho người ta té đúng không? Mày cũng ác vừa thôi chứ Hàn Thiên.
- Ai bảo cậu ta xui xẻo ngã phải trúng tao. Này, cậu còn không mau đứng dậy đi, tính ngồi đó ăn vạ tôi à?
Người con trai kế bên nghe anh nói cũng cười thật tươi rồi vươn tay đỡ Hy Hoa đứng dậy.
Cậu thấy người nọ đưa tay trước mặt mình, cũng biết bản thân từ nãy giờ vẫn còn ngây ngẩn mà ngồi ra đất thì nhanh chóng mặc kệ cánh tay kia mà chống tay xuống đất đứng dậy.
Hàn Thiên cười cười nói với người nọ:
- Thấy chưa Nhược Đông, cậu ta có cần lòng tốt của mày đâu, toàn làm mấy việc phí thời gian. Mau xem lớn rồi lên học, tao không muốn lên trễ rồi lại bị giáo huấn đâu.
Cậu lẳng lặng nuốt nước mắt vào trong, cuối người chỉnh lại đồ đạc rồi lấy cặp thật đi lên lớp. Trong đầu thầm nghĩ rằng những năm cuối cấp này của cậu đã xong rồi, cú ngã này với hai nhân vật to lớn kia chắc sẽ là đề tài bàn tán của mọi người những năm học này. Nghĩ đến đây, Hy Hoa càng xấu hổ mà cúi thấp đầu bước chân cũng dần bước đi nhanh hơn.
_____________
Vào đến lớp cậu chọn cho mình một góc nhỏ cạnh cửa sổ, đưa đôi mắt to tròn nhìn xung quanh lớp học
- Mình ngồi ở đây được không?
Trong lúc cậu đang lo lắng về chặng đường phía trước thì một giọng nói trung tính, dễ nghe phát ra trên đầu cậu. Cậu ngẩn đầu lên nhìn người kia với đôi mắt ngập nước, nhỏ giọng trả lời
- Được! Cậu cứ tự nhiên. – sau đó cậu cũng tự giác ngồi nép qua một bên
Ngồi xuống ghế người kia bắt đầu nở nụ cười thật tươi và nói
- Chào cậu! Tớ tên là Giai Thụy, rất vui được gặp cậu
- Chào cậu! Tớ là Nhược Hy Hoa rất vui được gặp cậu, tên cậu thật đẹp – Cậu khụt khịt cái mũi đỏ đỏ, rụt rè đáp lại.
Giai Thụy vẫn tươi cười đáp
- Cám ơn cậu! Tớ nghe nói cậu gặp rắc rối với hai tên công tử kia.
Khỏi nói cậu cũng biết đó là ai, cậu gật đầu nhẹ một cái rồi cuối gầm đầu xuống. Thấy vậy Giai Thụy mới nói:
- Thật tội cậu quá đi, ngày đầu đã gặp trúng người không nên đụng vào.
Nghe vậy cậu rất sợ hãi tiếp tục cuối đầu càng thấp hơn, nước mắt đã xuất hiện quanh hốc mắt
- Vậy tớ có bị làm sao không? – cậu ngờ ngợ hỏi.
Giai Thụy chống cằm ánh mắt xa xăm trả lời:
- Tớ cũng không biết nữa. Cái tên hồi sáng cậu đụng phải là Cảnh Nhược Đông còn tên còn lại là Âu Dương Hàn Thiên. Hai tên đó là hai đại thiếu gia của hai tập đoàn lớn nhất thành phố X này, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, tính tình thì ngang ngược, hống hách, không coi ai ra gì. Tuy vậy có rất nhiều cô gai theo đuổi hai tên đó không chỉ muốn trở thành vợ của người thừa kế tập đoàn lớn mà họ còn bị cuốn hút bởi vẻ ngoài đẹp trai phong trần của hai tên kia. Bởi vậy khi cậu lỡ ngã vào người Nhược Đông bọn họ liền nảy sinh ganh ghét, tưởng cậu muốn tiếp cận tên đó. Haizz tội nghiệp cậu quá, tốt nhất bây giờ nên làm ngơ mọi chuyện, rồi họ sẽ quên thôi.
- Sao cậu biết rõ về họ vậy?
- À thì tớ học trung với hai tên đó hồi tiểu học ấy mà.
Sau khi nghe câu trả lời Hy Hoa tiếp tục cuối mặt xuống bĩu môi nói:
- Vậy bây giờ tớ không có ai chơi chung hết.
- Vậy tớ sẽ làm bạn với cậu nha! Cậu hiền thế này không khéo sẽ bị bọn họ bắt nạt nữa cho xem. Có tớ theo cùng cậu ít nhấy sẽ tránh được một ít rắc rối.
- Thật chứ cậu sẽ làm bạn với tớ sao?
- Ừm.
Ngay khi Hy Hoa còn đang phấn khởi vì đã tìm được người bạn đầu tiên cho mình thì cửa lớp bỗng dưng bị đẩy mạnh ra, hai người tiến vào không ai khác là hai đại thiếu gia Nhược Đông và Hàn Thiên của chúng ta. Họ chẳng buồn để mắt đến ai hay nói một tiếng nào đi thẳng xuống bàn cuối cùng ngồi xuống nằm ngủ trước bao con mắt kinh ngạc và một trong số đó là con mắt sợ hãi của Hy Hoa dõi theo họ từ cửa đến chỗ ngồi.
Updated 26 Episodes
Comments
Kỳ Hâm là chiến hạm
Mình gim luôn câu “ nghĩ sao tui hứng thú vs con trai” rồi nha
2020-01-14
11
Lam Y Mẫn Nhi
mik nhớ rồi, mik nhớ câu nói của anh công rồi " nghĩ sao tui hứng thú vs con troai vậy ??? " Ừ , thì ko hứng thú để coi anh lm nát cúc hoa của bé thụ rồi anh còn thừa nhận mik ko hứng thú vs con troai nữa ko nha 😂😂😂 Mik nhớ câu ấy rồi đấy
2019-11-01
19