Chương 2: Người nhà

Ta tên Đậu Đậu, sinh ra ở Thiên Sơn thôn. Trong thôn nhân khẩu có gần ba trăm người, nhà ta nhân khẩu có ba người. Nương ta năm nay hai mươi chín, cha ta ba mươi mốt tuổi, còn ta, tháng sau thì được bảy tuổi rồi. Lão Hoa hàng xóm nói nương sắp sinh cho ta một đệ đệ, đệ đệ là như nhà Minh Minh vậy, vậy là nhà ta sắp tới, nhân khẩu bốn người.

Ta không có bạn, từ rất lâu rồi khi ta còn nhớ được, nương không cho ta ra khỏi nhà, cũng không cho ta chơi với người khác. Ta cũng không biết tại sao lại như thế, cha nương rõ ràng vẫn thật thương ta, sao lại không muốn ta vui vẻ được chứ. Nhưng hôm nay một vị thúc thúc từ thôn khác đến đây, nói muốn mang ta đi, ta mới hiểu tại sao ta không được gặp người khác, bởi vì ta không giống Minh Minh, Minh Minh sẽ lấy vợ, còn ta chỉ có thể gả đi, giống như nương bây giờ, mang thai con của người khác.

Ta không muốn đi, rõ ràng là ta vẫn còn nhỏ, còn một tháng nữa mới được bảy tuổi, các tỷ tỷ trong thôn, sớm nhất lấy chồng là mười bốn tuổi, còn rất lâu rất lâu. Ta còn muốn ở với cha nương, còn muốn nhìn thấy đệ đệ trong bụng nương ra đời, gọi ta ca ca. Nhưng nương khóc thật nhiều, mắt đều vừa sưng vừa đỏ. Mắt cha cũng đỏ. Lão Hoa hàng xóm nói, phụ nhân mang thai không được khóc, nếu không sẽ hỏng bụng. Ta không muốn mẹ khóc, cũng không muốn đệ đệ bị hỏng. Ta nghe nương, vào phòng xếp quần áo, đi theo vị thúc thúc lạ kia.

***

Sáng nay Tự Kính đưa cho bạn nối khố Đại Hổ năm quan tiền, nhờ hắn qua thôn Thiên Sơn hỏi giúp đứa nhỏ Đậu Đậu của Lê gia làm vợ nuôi từ bé.

Đại Hổ bất ngờ lắm, tuy là bạn cùng trang lứa, hai người vẫn khác nhau cả một bậc. Tự Kính chính là Cử nhân lão gia, gặp quan có thể miễn quỳ, còn từng diện kiến Chúa thượng. Trong lòng hắn Tự Kính cao cao tại thượng, đến lấy công chúa cũng không có chuyện gì hiếm lạ. Chỉ qua một hồi tai nạn, không ngờ lưu lạc đến độ phải lấy đứa nhỏ bất nam bất nữ.

Đại Hổ vẻ mặt phức tạp cầm theo túi tiền, cuối cùng vẫn theo thói quen nghe lời lão đại mà đi đến Thiên Sơn thôn, rước vợ nhỏ của lão đại về.

Tự Kính chờ từ ban sáng, dù biết thôn Thiên Sơn trên núi, đi không gần, nhưng qua giờ Tỵ( 11-13h) Đại Hổ vẫn chưa về, hắn ngồi chờ sốt ruột cơm khoai trên bàn cũng chẳng hạ miệng được. Cũng chẳng biết lại chờ thêm bao lâu, mắt mù rồi quả nhiên bất tiện, hắn mới nghe được tiếng gõ cửa ngoài cổng. Hắn ngồi chân tê rần không đứng dậy được, miệng lại ra vẻ cao lãnh, nâng giọng nói vọng ra: 

“Vào đi.”

Một tiếng chân mạnh mẽ có lực đạp xuống mặt đất nghe huỵnh huỵnh, còn lại tiếng chân nghe như tạp âm, là tiếng lê chân trên mặt đất của giày cỏ. Tự Kính có chút hồi hộp, nhưng vẫn vờ như bình tĩnh.

“Đại Hổ, về rồi sao. Ta nghe còn có tiếng của người khác, là ai vậy.”

Đại Hổ biết lão đại của mình lại giả vờ lạnh lùng, cười dùng bàn tay đẩy lưng đứa nhỏ vẫn lẽo đẽo sau lưng.

“Ta dẫn theo vợ của ngươi đến cho ngươi, ngươi chăm sóc người ta cho tốt. Ta cũng về với vợ con đây.”

Tiếng đóng cổng vang lên, Tự Kính lại hồi hộp. Không phải kiểu hồi hộp như muốn làm gì đứa nhỏ. Dù sao hắn đã trưởng thành, đọc qua bao quyển sách, cho dù nông thôn không quan tâm, nhưng hắn đã đi qua kinh đô, cũng hiểu tảo hôn là không đúng. Hắn chỉ là lâu rồi mới ở chung với một người như vậy, cũng không biết đứa nhỏ có đồng ý hay bị ép phải sang đây. Hắn cũng ngại ngùng bản thân hơn đứa nhỏ mười ba tuổi, chẳng biết nên xưng hô thế nào cho phải.

Yên lặng kéo dài một lúc, mãi đến khi bụng đứa nhỏ reo lên. Nó xấu níu vạt áo từ vải sợi đay, lấy can đảm mở lời.

“Thúc thúc mạnh khỏe, ta gọi Đậu Đậu, ngài là phu quân của ta sao.”

Đứa nhỏ hỏi tuy ngây ngô, lại làm hắn giật mình quên cả lo ngại. Tự Kính hướng về nơi lúc nãy phát ra tiếng nói cười, giọng trầm ấm đáp. 

“Ta tên Tự Kính. Từ hôm nay sẽ là người nhà của ngươi.”

Vẫn may hôm nay trời vừa vào đông, hơi lành lạnh, đồ ăn lúc sáng Đại Hổ nấu cho hắn vẫn còn ăn được. Hắn hướng về phía đứa nhỏ hỏi.

“Ngươi có biết nhóm lửa không?”

“Biết, ta ở nhà vẫn luôn giúp mẹ làm” - Đậu nhỏ đáp.

“Vậy người vào trong giúp ta hâm đồ ăn, giờ chúng ta ăn tối có được không?”

Đậu Đậu xấu hổ, đây là lần đầu nhóc đến một ngôi nhà khác, thế mà đã không biết xấu hổ ăn đồ ăn của thúc thúc rồi. Người trong thôn nghèo khó, thức ăn rất quý, bình thường qua nhà hàng xóm mà đang ăn cơm thì cũng sẽ không chủ động mời khách, người mà giờ ăn cơm của người khác lại đi qua mới bị xem là người xấu tính, không có cha nương dạy. Vậy mà giờ bé con lại mới vào nhà đã đòi cơm rồi.

Cậu nhóc vừa đi vừa la cái bụng hư không biết giữ im lặng gì cả vừa đi vào bếp nhóm lửa hâm cơm. Theo Hân tỷ tỷ nói, đây là bữa cơm ra mắt nhà chồng, phải làm cho tốt.

Đã vào danh ngạch cử nhân, dù không làm quan, một năm sẽ được nhận được trợ cấp hai mươi quan tiền, ba thạch gạo loại một, miễn các loại thuế và sai dịch cho gia đình trong vòng ba đời. Bởi thế dù là người mù, không làm ra tiền, miệng ăn núi lở thì Tự Kính vẫn không thiếu cơm. Bởi vậy khi Đậu nhỏ vào phòng bếp, thấy cơm nấu với khoai, khoai độn rất ít thì mồm há hốc cả lên. Nếu theo lời Hân tỷ tỷ, hẳn mình được gả vào nhà giàu rồi. Trong thôn làm gì có chuyện ăn sang như thế, bình thường bữa mà Đậu nhỏ ăn chính là khoai lang cắt nhỏ nấu với nước thành cháo, nương mang thai đệ đệ, thèm lắm cũng cho thêm một nắm gạo vào nồi cho bớt vị khoai thôi.

Tự Kính lo trước có khi hôm nay người sẽ về, trên mâm cơm có hai quả trứng luộc, một đĩa thịt xào, canh rau dại và cơm. Đậu Đậu trừ ngày Tết được nếm chút thịt, làm gì được ăn ngon như vậy. Nhưng nương dạy rất tốt, Đậu Đậu chỉ gắp thịt khi thúc thúc bảo hãy ăn thịt đi. Đây là đồ ăn của thúc thúc, vẫn là nên gắp cho thúc thúc ăn. Thúc thúc không thấy đường, cũng không có cha nương, còn tội nghiệp và đáng thương hơn Đậu Đậu nữa. Đậu Đậu vẫn còn cha nương, sắp tới còn có thêm đệ đệ. Thôi thì cho thêm thúc ấy làm người nhà mình vậy. Phu quân thì hẳn là người nhà nhỉ?

Tự Kính không biết đầu đứa nhỏ đang nghĩ gì, còn đang thương tiếc cho cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện lại không tham ăn như đứa nhỏ bảy tuổi khác. Hắn thầm thở ra một hơi, thôi, thương đứa nhỏ này, hắn sẽ chở che cho cậu cả đời vậy.

Đã vào cửa, thì là người nhà của hắn rồi.

Hot

Comments

Nguyễn Trần Tú Trinh

Nguyễn Trần Tú Trinh

sau này có bé rồi, anh sẽ không tịch mịch nữa
cả hai cũng sẽ không quá khổ sở nữa

2022-12-18

1

Tiktok: @mathil_mathilda ❤

Tiktok: @mathil_mathilda ❤

câu cuối đoạn này xót ghê

2022-12-04

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play