Tự Kính Ái Ngọc Nha

Tự Kính Ái Ngọc Nha

Chương 1: Tự Kính

Trấn Vọng Giang phía đông giáp biển, người dân ở đây kiếm kế sinh nhai chủ yếu từ nghề chài. Vào sâu trong đất liền một chút, đất đai tuy không màu mỡ, khí hậu có chút bất thường nhưng dân chúng Vạn An từ lâu gắn bó với trồng lúa vẫn là chủ yếu, tính đi tính lại, thiếu nhất vẫn là người đọc sách.

Trấn Vọng Giang sinh tồn khắc nghiệt, thế nhưng nuôi ra toàn những bậc hiền tài. Thuở ấy, tỉnh Hoan Châu một kỳ thi cho ra mười vị cống sinh, thì ắt hẳn cái trấn Vọng Giang nhỏ nhoi lấy được một, hai danh ngạch rồi. Đều là các bậc tinh túy trong tinh túy.

Thôn Quỳnh Phương giáp biển, nơi đây càng nhiều người theo nghề chài, nghèo khó từ đời này sang đời khác học sinh mỗi năm ít lại càng ít. Nhà họ Tự cũng là gia truyền nghề ngư phủ, lão gia họ Tự may mắn mò được dạ minh châu, vật ấy vô cùng sang quý, sang hôm sau lập tức được thương gia mua tiến cống cho quan gia. Bởi thế, năm đó cả một thôn, có một mình nhà họ Tự có tiền cho con trai độc đinh đi học viện trấn trên học con chữ.

Tự Kính từ nhỏ đã thông minh vô cùng, quanh làng khắp ngõ ai cũng khen hắn là Văn Khúc chuyển thế. Bởi hắn một tuổi đã biết nói, mười bốn mùa trăng nói còn sõi hơn đứa nhỏ hai, ba tuổi trong thôn. Lớn hơn chút biết giúp mẹ chăm gà, giúp cha đan lưới, lên bốn đã biết nhận chữ, làm vè. Hẳn ông trời thương hắn hiếu thảo, mới đem dạ minh châu cho cha của hắn, để hắn có cơ hội đến học đường.

Tự Kính cũng không phụ cái danh Văn Khúc chuyển thế của hắn. Hắn ở học viện cũng là người vô cũng ưu tú, học tới năm thứ ba, trình độ siêu việt, học phí của hắn cũng được trường miễn cho, còn phụ cấp cho hắn ít tiền giấy bút. Với người trấn trên một quan tiền một tháng cũng không cao, nhưng thôn Quỳnh Phương của hắn, một quan tiền cha hắn đi biển nửa năm mới để dành được.

Năm mười một tuổi, phu tử trong lớp cho hắn thi thử đồng sinh. Dù sao hắn học vượt lớp,  mọi người trong lớp hắn đều thi, hắn cũng không thể lạc loài. Ấy thế mà chỉ mang danh thi thử cho biết, hắn một đường đi lên, thế mà đậu luôn Giải Nguyên, làm Tú Tài lão gia.

Thôn Quỳnh Phương nhỏ xíu, lần cuối có người đậu tú tài cũng là hơn một trăm năm trước. Cả thôn mừng rỡ khôn xiết, nhà ai có của đều mang đến nhà hắn chục quả trứng gà, miếng thịt, có tệ lắm cũng là vài cân khoai. Trên dưới Tự gia nở mày nở nở mặt, cha hắn cũng nhờ thế được quan trên cho làm trưởng thôn.

Phụ thân Tự Kính nói ra cũng là người từng học đồng sinh, chẳng qua cha Tự không yêu thích học tập. Năm ấy gia đình từ bên ngoài chạy nạn đến, gia cảnh cũng nghèo nàn, cha Tự cũng bỏ bút cầm lưới mưu sinh. Nhưng thân phận đồng sinh vẫn rất hiếm lạ, bởi thế dù trong thôn bài ngoại, cha hắn vẫn lấy được mẹ hắn.

Mẹ hắn cũng là đệ nhất mỹ nhân thôn Đào Thiển bên cạnh, gia cảnh cũng xem như khá. Coi như là trai tài gái sắc trong mấy thôn xung quanh. Cha tuấn tú, mẹ xinh đẹp, đủ hiểu hắn cũng không thể nào xấu được, nếu không phải nhà hắn làm ngư phủ, có khi còn được gọi là thiên kiêu chi tử. Hơn nữa hắn đậu Tú tài quá sớm, tiền đồ vô lượng, liền được huyện lão gia hứa gả con gái chính thất cho.

Nhưng cuộc đời cũng không hoàn hảo vô khuyết như vậy, năm đó hắn đậu Trạng Nguyên trên đường cùng cha mua sắm đồ chuẩn bị làm mâm cỗ đãi thôn dân thì gặp giặc cỏ. Cha hắn thì chết. Hắn bị thương ở đầu, khi tỉnh lại đã là ba ngày sau. Mắt. Cũng không còn nhìn thấy được nữa.

Chức quan không thể làm, cái nghề làm quan này kiêng kị nhất người có tật trong mình. Hôn sự cũng bị hối. Mẫu thân lo tang ma cho phụ thân xong, còn phải bán tháo của cải cho hắn chữa trị đôi mắt. Chỉ trong một năm, hắn biết cái gì  gọi là lòng người ấm lạnh, cái gì là ngựa ngã người đổ. Sau hai năm, mẹ hắn cũng mắc bệnh, hắn người mù còn luôn chìm vào đau khổ nên cũng không phát hiện, bà chưa kịp nhìn con trai lấy lại ánh sáng cũng nối bước theo cha của hắn. Ngoài cái công danh ra, hắn chẳng còn cái gì.

Mắt hắn chẳng nhìn thấy, con người càng trở nên u ám, nhà cửa đất đai cũng bán tất chỉ còn một ngôi nhà ba gian ở ngoài rìa thôn. Những cô nương mến mộ trước kia đều chê bai hắn, hắn thực sự trở thành kẻ vô dụng rồi. Từng là chim đại bàng vươn rộng sải cánh giờ đây ngã xuống, cựa mình cũng khó mà làm được.

Nhưng Tự gia trước nay độc đinh, mẹ hắn trước khi mất đã dặn hắn phải tìm được người nối dõi cho Tự gia. Bất hiếu quá tam, vô hậu vi đại. Hắn cho dù không chữa mắt nữa cũng nhất định phải để ra một khoảng tiền cưới vợ sinh con.

Thôn Thiên Sơn quanh vùng đều là vùng núi đất đai cằn cỗi, trồng lương thực thu chẳng được bao nhiêu. Trên núi lại có lão hổ cùng sài lang, dù có sơn trân dị bảo người dân cũng chẳng dám lên núi kiếm. Bởi thế mà quanh năm nghèo đói. Tự Kính nghe vị đại phu vẫn hay chữa trị cho hắn nói, thôn Thiên Sơn có một tiểu hài tử ngũ quan xinh xắn ngọc mài nhưng lại có tật. Chính là bán nam bán nữ trong truyền thuyết, số phận vô cùng đáng thương, sinh ra đã được xem là mang phận đê tiện. Dù có thông minh đáng yêu cách mấy sau này cũng gả làm thiếp cho mấy lão thương nhân hoặc bán làm tiểu quan mà thôi.

Mẹ đứa nhỏ lớn tuổi lại lâu có thai, sinh ra cậu cũng nhiều năm không sinh được thêm con. Cứ thế nuôi một năm lại một năm, giờ cũng đã được bảy tuổi. Giờ mẹ đứa nhỏ lại mang thai, bụng nhọn lại thèm chua, hẳn là con trai. Gia cảnh nghèo khó không thể nuôi được hai đứa, dù cha mẹ cậu không muốn bán, sau này cũng bị trưởng thôn ép bán mà thôi. Dù sao thôn dân ít học lại thích nghe lời đồn, cho rằng trẻ con sinh ra là song tính nhân là vô cùng xui xẻo, sẽ khiến vận mệnh cả thôn ảnh hưởng. 

Tự Kính lúc ấy nghe mà vô cùng thương xót, cảm giác cả hai có cùng số mệnh bị ông trời bỏ rơi, nghĩ chẳng bằng mình mua đứa nhỏ về làm vợ nuôi từ bé. Bản thân hắn hiện giờ không có cô nương nào muốn gả, đứa nhỏ sinh kia cũng không thể nào lấy thân nam nhi mà đi cưới vợ được. Đều là thân bất hạnh hơn nữa đứa nhỏ còn có thể sinh con cũng có thể giúp Tự gia nối dõi tông đường có khi chính là tuyệt phối. Hắn cũng không thiếu một chén cơm để nuôi đứa nhỏ lớn.

Nghĩ thông suốt Tự Kính nhờ bạn nối khố cầm năm quan tiền đến thôn Thiên Sơn hỏi vợ, nói thẳng ra chính là mua vợ. Phụ nhân không muốn bán con đi nhưng thà rằng bán cho cử nhân lão gia làm vợ còn hơn là bán làm tiểu quan, nàng rơm rớm nước mắt cầm lấy túi bạc tiễn con trai đi.

Hot

Comments

Lê Hoàng Nhật Ngân

Lê Hoàng Nhật Ngân

Văn Khúc chuyển thế mà bị ông trời bỏ rơi chắc tui bị ông trời căm thù dữ

2023-01-05

1

Nguyễn Trần Tú Trinh

Nguyễn Trần Tú Trinh

Tui mới đọc chap một thui, nhưng tui cảm thấy có một cái gì đó cuốn hút á, nên là tui ấn theo dõi truyện rồi.
Cố lên, tui ủng hộ bạn❤️

2022-12-18

2

Mathil Mathilda ❤

Mathil Mathilda ❤

, văn phong của bạn rất đặc biệt, cảm giác đang đọc mấy văn bản truyện trong sgk vậy

2022-12-04

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play