“Bọn nha hoàn các ngươi mau dậy đi, đến giờ làm việc rồi, nhanh tay nhanh chân lên!”
Đường Hi bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, hoàn cảnh xung quanh nàng lúc này là một đám nha hoàn đang nhanh chóng xếp gọn chăn gối, thay quần áo, vấn tóc, rửa mặt sạch sẽ. Thấy nàng ngồi đơ ở đó bọn họ liền thúc giục.
“Tiểu Đường, cô còn ngồi đó làm gì? Mau, nhanh chóng sửa soạn, chốc nữa ma ma tới mà cô chưa thu xếp xong sẽ bị mắng đấy.”
*Từ bây giờ mình sẽ đổi văn phong từ cô thành nàng cho hợp với không khí cổ đại nhé.
Nha hoàn kia vừa dứt lời thì đã có người đẩy cửa ra, là Mã ma ma tới.
“Các người mau nhanh tay nhanh chân lên, không ai có thời gian ở đây đợi các người đâu. Các chủ tử sắp thức dậy rồi đấy!”
Các nha hoàn nghe bà ta nói xong răm rắp đáp “Vâng”.
Bà ta liếc nhìn một lượt, thấy Đường Hi còn ngồi trơ ra đó thì cau mày.
“Đường Hi, cô còn không mau nhanh lên. Đại tiểu thư sắp dậy rồi, cô còn phải hầu hạ đại tiểu thư rửa mặt, vấn tóc đấy. Đã lúc nào rồi còn ngồi trơ ra đó, ỷ mình trèo lên được cành cao rồi nên không có quy cũ nữa phải không?”
Đường Hi bây giờ chính là trong thân phận đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư Vân Khinh. Cũng là cái người trẻ tuổi thiên tài của Lạc Yên, mới mười lăm tuổi đã là Thiên Thổ cấp 7 kia. Vì là thiên tài nên tất nhiên nàng ta được ngàn kiều vạn sủng, thân phận lớn không ai dám đắc tội.
“Đường Hi không dám, bây giờ ta lập tức chuẩn bị, nhất định sẽ không làm trễ nãi đại tiểu thư.”
“Hừ, ngươi tốt nhất nên mau lên đi.”
Nói xong bà ta liền xoay người đi ra ngoài.
‘Đại nha hoàn bên cạnh Vân Khinh sao? Cũng tốt, tiện cho mình thăm dò nàng ta.”
...
“Đại tiểu thư, người đã dậy chưa? Ta mang nước đến cho người rửa mặt đây.”
“Vào đi.”
Đường Hi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một nữ tử dung mạo như hoa đang ngồi trên giường, trên người mặc trung y màu trắng, mỏng manh. Nhìn qua quả thật khiến người ta kinh diễm, cứ như đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, thanh khiết, sạch sẽ, là châu ngọc thế gian vạn người nâng niu. Thế nhưng nếu để ý kĩ đôi mắt của nàng ta, bên trong chứa đầy ác niệm, rõ là một người tham sân si, nặng hơn thua.
“Còn không mau vào, ngươi đứng đó nhìn ta làm gì?”
Trong phút chốc Đường Hi hồi thần, lập tức nở nụ cười ngốc nghếch, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ.
“Xin lỗi tiểu thư, chỉ là tiểu thư đẹp quá ta...ta liền nhìn đến thất thần. Mong là tiểu thư không trách ta.”
Ai mà chẳng thích được khen chứ, nghe vậy trong lòng Vân Khinh phút chốc liền trở nên vui vẻ, trong mắt chứa ý cười hướng nàng nói.
“Tiểu Đường, ngươi thật là. Chẳng phải ngươi ngày nào cũng ở bên cạnh ta sao, ta ngày nào cũng như vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn mãi còn chưa quen.”
“Tiểu thư nói đùa, người hôm sau lại đẹp hơn hôm qua, đương nhiên là ta chẳng kịp quen rồi.”
Vân Khinh bị nàng làm cho vui vẻ không thôi, trong lòng nở đầy hoa, trên mặt còn có chút ửng đỏ vì xấu hổ.
Sau khi nàng hầu hạ nàng ta rửa mặt, thay y phục xong liền đi theo nàng ta đến chính sảnh, hầu hạ nàng ta ăn sáng. Chính sảnh lúc này người Vân gia đều có mặt đầy đủ, thấy Vân Khinh đến thì trên mặt ai nấy cũng toàn là ý cười sủng nịnh. Vương thị thấy con gái đến liền lập tức đứng dậy niềm nở.
“Con gái ngoan của ta, hôm nay là ngày con đi báo danh đệ tử của Viên Diệp tông. Ta đã đặc biệt căn dặn đầu bếp làm nhiều món con thích, sau này nếu con gia nhập Viên Diệp tông là đệ tử của An Nhiên trưởng lão rồi sẽ rất ít khi về nhà, sẽ không có nhiều cơ hội ăn nữa nên con phải tranh thủ ăn nhiều một chút biết chưa.”
“Con cảm ơn mẫu thân, con biết mẫu thân thương con nhất mà.”
“Chỉ có mẫu thân thương con, phụ thân không thương con sao hả?”
“Đâu có, phụ thân là nhất, không có ai qua được phụ thân đâu.”
Nhìn một màn cả nhà ba người tình thâm này Đường Hi chẳng có cảm xúc gì, bởi vì trên mặt ai cũng tràn ngập sự giả tạo. Chỉ một chút như vậy nàng đã nắm rõ được đại khái ba người một nhà Vân gia này rồi.
Vân Lệnh, Vân Nguyên Hầu là một con cáo già, đối với lão ta không có gì so được với danh lợi, chỉ cần có lợi ích thì ông ta sẽ tính toán lợi dụng triệt để.
Vương thị, mẫu thân của Vân Khinh, hiện tại là chủ mẫu Hầu phủ. Bà ta tâm địa đa đoan, giỏi nịnh nọt, lấy lòng người khác.
Vân Khinh, đại tiểu thư Hầu phủ, thiên tài được sủng ái đồng thời cũng là một con bò béo tốt cho Vân Lệnh và Vương thị lợi dụng. Tâm địa của nàng ta chính là tổ hợp của hai người kia nhưng đáng tiếc tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, thủ đoạn chỉ khoảng level 2.
Còn về Viên Diệp tông và An Nhiên trưởng lão kia thì nàng chưa có thông tin, phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
...
Trước cổng nơi báo danh có vô số người xếp hàng dài từ cổng chính ra phía ngoài, kéo dài tận hơn năm trăm mét. Trong lúc đám người đang láo nháo thì có một chiếc xe ngựa chạy tới, phu xe không ngừng la hét.
“Tránh ra, tránh ra. Đây là xe của Vân tiểu thư, nếu các ngươi còn có mắt thì tránh ra.”
Đột nhiên có người chen hàng còn phách lối như vậy khiến cho đám đông rất bất mãn, có người nhịn không được muốn ra tay thì người bên cạnh ngay lập tức cản lại.
“Ngươi không nghe bọn họ nói sao? Đây là xe ngựa của Vân gia, Vân tiểu thư đấy, ai mà không biết Vân tiểu thư chính là đại thiên tài. Nàng mới mười lăm tuổi đã là Thiên Thổ cấp 7 rồi đấy, ngươi không đắc tội nổi đâu.”
Người kích động vừa rồi nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, tự trách mình ngu ngốc suýt chút nữa đã tự mình tìm chết, đồng thời cũng vô cùng cảm kích vị huynh đệ kia đã cản hắn lại kịp thời.
Xe ngựa dừng lại trước cổng, Đường Hi dìu Vân Khinh xuống xe, sau đó nàng ta lấy ra lệnh bài đưa cho đệ tử gác cổng, đệ tử kia vừa thấy liền lập tức sáng mắt nịnh nọt.
“Vân tiểu thư, cô tới rồi. Các vị trưởng lão đều đang đợi cô ở bên trong, mời vào. Tiểu đệ này của tôi sẽ chỉ đường cho cô, xin mời Vân tiểu thư.”
Nghe vậy Vân Khinh liền nở nụ cười ngọt ngào:”Khinh nhi cảm ơn đại ca đây đã chiếu cố.”
“Nên làm, nên làm thôi. Haha.”
Trước khi đi Vân Khinh quay qua nói với Đường Hi:”Ngươi ở đây đợi ta.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
Bởi vì có quy định chỉ có người đến báo danh mới được vào cho nên Đường Hi phải ở lại. Ở lại cũng tốt, tiện cho nàng nhân cơ hội thu thập tin tức. Khi không còn thấy bóng dáng của Vân Khinh nữa nàng mới tiến lại chỗ phu xe nói.
“Tiểu thư căn dặn ta đi mua ít đồ, ngươi ở đây chờ, ta đi chốc lát sau sẽ trở lại.”
Vì nàng là nha hoàn bên người đại tiểu thư nên khi nghe nàng nói vậy phu xe cũng không hỏi nhiều. Từ đây cho đến khi Vân Khinh trở lại cũng khoảng một canh giờ, nàng phải tranh thủ.
Đầu tiên nàng đi vào y phường mua một cái mạng che mặt, tuy nàng là nha hoàn, tướng mạo bình thường, trà trộn trong đám người chẳng có gì nổi bật nhưng đề phòng vẫn tốt hơn. Sau một hồi đi nghe ngóng nàng đã biết được Viên Diệp tông kia chính là đại môn phái có tiếng, anh tài trên khắp đại lục Lạc Yên này đều mong muốn gia nhập Viên Diệp tông, người đi ra từ Viên Diệp tông đều là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn. Còn lại là An Nhiên trưởng lão kia chính là cường giả Huyền Hỏa cấp 9 sắp đột phá Hoàng cấp.
Nghe đến kẻ mạnh ai cũng muốn thân cận hưởng chút lợi lộc, cho dù tu luyện không ra gì thì chỉ cần lấy danh đệ tử của An Nhiên trưởng lão cũng coi như nở mày nở mặt.
Vân Khinh nàng ta cũng không ngoại lệ, hơn nữa nàng ta cũng có thiên phú, cũng bị An Nhiên trưởng lão nhìn trúng, qua lần kiểm tra này nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì nàng ta chắc chắn được nhận làm đệ tử của An Nhiên trưởng lão.
Đường Hi cũng thuận tiện nghe ngóng về tam tiểu thư Vân Thanh, Vân Thanh này chính là một tiểu đáng thương, năm nay cũng mười lăm tuổi. Nàng ta là đích nữ của Hầu phủ nhưng nghe nói sau khi Hầu phu nhân bỏ đi theo tình nhân, vứt bỏ nàng ta thì nàng ta rất thảm. Hầu gia sau khi biết Hầu phu nhân bỏ trốn cùng nhân tình đã trút giận lên nàng ta, tịch thu hết tất cả mọi thứ rồi đuổi nàng ta đến Tây viện tự sinh tự diệt. Nếu như nàng ta có chút thiên phú còn tốt, đằng này vào năm nàng ta ba tuổi kiểm tra ra nàng ta hoàn toàn không có chút linh lực nào, chính là một phế vật. Cũng vì lí do này mà nàng ta đã thảm còn thảm hơn.
Đường Hi canh đúng lúc lễ báo danh kết thúc liền trở về, nàng thấy Vân Khinh đi về phía cổng lớn, bên cạnh còn có một nam tử người vận kim bào, khí chất nho nhã nhưng không kém phần uy quyền, gương mặt góc cạnh, sắc nét, môi mỏng lạnh bạc, lúc nhìn Vân Khinh thì hơi nhếch lên. Chỉ một nụ cười nhẹ thoảng qua, tựa như nhành đào trong tuyết phút chốc đón xuân nở rộ, vô cùng tuyệt mĩ. Tuy hoàn mĩ như thế nhưng vốn người mang quỷ trong lòng cho dù che giấu ra sao cũng sẽ có sơ hở,
Đường Hi thấy giữa hai mày của hắn còn đọng lại thần sắc xuân phong quá độ. Rõ là một tên tà ***, tra nam cực phẩm, bản tính phong lưu, tự cao tự đại.
“Nô tài thỉnh an thái tử điện hạ.”
Hoàng Nam Tra liếc mắt nhìn nàng, không kiêng dè đánh giá nàng, hắn nghĩ.
‘Nữ tử này dung mạo tuy bình thường nhưng dáng người trông cũng khá được. Nhìn nàng ta xem ra chính là nha hoàn thân cận của Vân Khinh, da dẻ cũng coi như tốt, trông tổng thể cũng sạch sẽ, phẩm vị chắc chắn hơn nha hoàn bình thường.’
Nghĩ đến đây hắn liền không kiềm chế được khẽ liếm khóe môi như một thói quen. Đường Hi đang còn cúi đầu trước hắn, tuy không nhìn thấy nhưng nàng biết hắn đang đánh giá nàng, hơn nữa còn nổi ý tà ***, thật khinh tởm.
Vân Khinh thấy nàng đã thỉnh an hắn một lúc lâu mà hắn không trả lời thì nghĩ hắn có gì đó phật lòng với nàng, niệm tình mới sáng nay nàng còn khen nàng ta vài câu liền mở miệng giải vây thay nàng.
“Thái tử ca ca, tiểu Đường chỉ là một nha hoàn, ít học lại không hiểu chuyện. Nếu như nàng ta khiến cho thái tử ca ca có gì khó chịu thì mong thái tử ca ca coi như nể mặt ta mà bỏ qua cho nàng có được không?”
“Haha, Khinh nhi xem ngươi này. Ta thì có gì khó chịu với một nha hoàn như nàng ta chứ, chỉ tội Khinh nhi lương thiện quá lại lo nghĩ nhiều rồi.”
Nói rồi hắn quay qua nàng nói:”Ngươi còn ở đó làm gì? Mau ngẩng đầu lên đi.”
“Tạ thái tử. Tiểu thư, bây giờ người muốn hồi phủ luôn sao?"
“Không, lát nữa hẵng về. Ta cùng thái tử ca ca có việc cần bàn, chúng ta đi tửu lâu gần đây bàn chuyện một lát rồi về sau.”
“Vâng ạ, vậy nô tì bồi tiểu thư.”
Updated 31 Episodes
Comments