Hắn nụ cười càng đậm, ngông cuồng khiêu khích mỹ nhân: "Uỷ khuất cho em, kết hôn cùng thú rồi."
Đồng tử nâu đỏ hiện rõ chán ghét. Khải Uy đứng phất dậy.
"Uy Uy em cẩn thận chút."
Hắn đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ, cẩn thận bảo vệ. Cô hiện tại đang mang cốt nhục của hắn, sơ suất chút là đi tông.
Giọng điệu lo lắng khiến cô đứng hình. Chưa kịp ổn định thân thể quay ngoắc đầu nhìn người phía sau.
"Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Mặc phu nhân, tên em là Uy Uy?"
"Chậc. Không cho phép anh gọi." Suy ra cái Mặc phu nhân còn êm tai. Khải Uy phản cảm quay đi.
Hắn một tay giữ lấy mỹ nhân muốn chạy thoát, đồng thời lại nhanh nhẹn ôm hôn, quấn quýt bờ môi gợi cảm.
Điều này như một ngọn lửa, đốt cháy rơm khô trong người mỹ nhân. Khải Uy tức giận trừng mắt. Nơi nào đó đã không tuân mệnh đập vỡ tan tát.
"Chậc, em dám cắn tôi."
Mùi máu tươi ngập tràn trong khoan miệng, hương vị đặc trưng làm cô tỉnh táo hẳn. "Anh đừng động vào tôi. Đừng khiến tôi thêm ghê tởm."
Mặc Thần chẳng những không giận, dáng vẻ cô quật cường trong mắt hắn càng thêm quyến rũ. "Khiến em thất vọng rồi. Tôi lại rất thích động chạm em."
Lời này bất giác lôi đêm đen cấm kỵ khơi gợi. Cô nhíu mày nhớ lại bản thân đã đau đớn rên rỉ dưới thân hắn.
---Cô gái nhỏ mếu máo cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Dương đôi mắt ngập nước mê man nhìn nam nhân tuấn mỹ đang hưng phấn.
Hắn vui vẻ vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, nhễ nhãi mồ hôi, dụ hoặc nói: "Bảo bối, em trên giường đặc biệt gợi tình." ---
Mặc Thần hờ hững quan sát mỹ nhân đang ngầm ngầm bão tố trước mặt, nhếch mép cười khinh: "Thế nào, nhớ lại rồi à."
Khải Uy ngước mắt cực kỳ khinh thường đáp: "Cùng thú làm tình đúng là khác lạ."
Hắn nghe rõ lời nói, từ từ thu hồi ý cười.
"Anh yếu ớt đến nổi khiến tôi nhớ mãi không quên."
Khải Uy hài lòng nhìn nam nhân hàn khí âm trầm. Lại nhếch mép kiêu ngạo nói: "Quả thật đặc biệt khó quên."
"Cảm ơn khích lệ."
Vòng tay rắn chắc giam cầm cô, hạ thấp giọng đùa bỡn cợt nhả: "Em muốn thể nghiệm cảm giác sung sướng khó quên đó lần nữa không?"
"Khẳng định đặc sắc hơn lần đầu."
Dưới giọng nói mê hoặc, dụ dỗ của người đàn ông. Cùng thân hình cường đại đầy nam tính của anh ta, cô bỗng chốc đầu óc theo nhiệt độ cọ sát mà bắt đầu nóng lên.
Khải Uy biết rõ, miếng bánh mật ngọt luôn được đặt trên một cái bẫy sắc bén và tàn bạo.
Con hổ lớn lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối đợi chờ con mồi béo bở.
Hắn sẽ kiên nhẫn đợi, sẽ bất chấp mọi khả năng để lấy tới thứ bản thân muốn có.
Hắn có đủ nham hiểm và tàn ác để thực hiện điều không tưởng này.
"Tôi sẽ không bị lừa lần hai."
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi móng vuốt nguy hiểm. Bước lớn tiến về phía cửa phòng.
"Cô sẽ chết nếu ra khỏi đây."
Bàn chân muốn tiến lại chậm rãi hạ xuống. Khải Uy đứng im tại chỗ, tai lắng nghe giọng điệu uy hiếp ngạo mạn.
Hắn ngạo nghễ nhếch mép, thân chìm vào bóng tối, âm trầm dùng đôi mắt băng lãnh không độ ấm nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời.
Gió thu lạnh lẽo âm thầm thổi.
Bầu trời đen kịt đang treo lên chiếc lưỡi liềm sắc bén.
Ánh trăng tuy khuyết nhưng lại đẹp đẽ mê hoặc lòng người. Đồng thời kiêu hãnh ở trên cao quan sát sinh linh cố gắng trường tồn.
...----------------...
...Đồng hồ điểm bảy giờ tối....
Khải Uy vừa xuống sảnh liền gặp gỡ người quen.
Cậu trai trên người áo vest giày da chỉnh tề ngồi ở sofa. Điềm đạm cúi đầu đọc văn kiện trong tay, dáng vẻ thư sinh, trưởng thành hiện rõ.
Cảm thấy có người đến cậu ngước nhìn, phát hiện là ai lại đứng dậy chuẩn chỉnh cúi đầu chào hỏi: "Mặc phu nhân."
"Ừm, cậu có việc sao?"
"Vâng, Mặc tổng cho gọi."
"Dì Đồng sẽ dẫn cậu đến thư phòng."
Khải Uy ung dung ngồi vào bàn ăn, sau lại nói với: "Một lát ở lại dùng bữa nhé?"
Thôi Khiên Dư gãi đầu, khéo léo đáp: "Cảm ơn phu nhân. Hôm nay tôi còn có việc không tiện ở lại ạ."
Cô không khó khăn khẽ gật đầu: "Được rồi. Cậu làm việc thong thả."
"Vâng ạ."
Thôi Khiên Dư nhanh chóng đáp, quay người theo dì Đồng rời đi.
...
"Phu nhân, người dùng thử món này nhé."
"Món này dì Đồng tự tay mình làm đó ạ. Là canh gà rất tốt cho thai nhi."
Hoan Hoan nhỏ giọng gọi mời, cô khẽ cười đáp ứng.
Trên chiếc bàn sang trọng để đầy các món ngon bổ dưỡng.
Khải Uy từ tốn ăn ăn uống uống. Một hồi lại ôm bụng no căng chạy đến phòng khách.
Thoải mái buông mình trên sofa, tay xoa bụng nhỏ vui vẻ hưởng thụ cảm giác bình yên.
Hắn đi xuống vừa hay thấy cảnh này. Mỹ nhân không chút phép tắc nằm dài trên ghế bông mềm mại.
Mặc Thần đưa tay kìm hãm mi tâm đang đau nhức.
"Mặc phu nhân muốn dễ sinh nên thường xuyên vận động."
Lời nhắc nhở quen thuộc đến khiến cô sinh lòng ám ảnh. Giọng nói này đặc trưng âm trầm lạnh lẽo. Khải Uy nhíu mày khó chịu. Bầu trời yên bình của cô bị phá nát rồi!
"Tôi ăn no quá không đi nổi."
Hắn kiên nhẫn nhìn cô, lại nói: "Như vậy không tốt. Em mau đứng dậy đi lại."
"Tôi không muốn." Khải Uy chỉ bình thản đáp, không quá để tâm.
"Em phải đi!"
"Tôi không đi!"
"Chậc."
Tiếng nói bất mãn của ai kia làm cô bỗng thấy vui sướng, lại tiếp tục nằm êm ái không quan tâm.
Hắn không có thời gian ở lại nói chuyện với người cứng đầu trước mặt. Lẳng lặng đến gần bên.
"Aaa anh muốn làm gì!!"
Khải Uy bất ngờ chới với ôm chầm lấy hắn. Cô như đeo bám lên người đàn ông cao lớn.
Ôm vật mềm mại nhỏ nhắn, hắn tưởng như ôm một con mèo nhỏ. Cô nhẹ đến nổi hắn chỉ cần nhấc tay đã có thể bồng bế.
"Em không ăn uống mà lớn sao? Nhẹ như vậy."
"Cũng có phải lần đầu anh bế đâu mà bất ngờ."
Khải Uy sau khi thích ứng lại ung dung đáp. Dửng dưng như đây là điều hiển nhiên.
Hắn trong lòng như bị người nắm lấy, nhíu mày nói: "Trước kia không sao. Nhưng hiện em đang có thai."
"Thì sao? Lo cho bảo bảo đến thế cơ à."
Cô nhếch mắt nhìn hắn. Vẫn một bộ dạng âm trầm không mò ra sắc thái. Không hiểu vì sao, cô lại có ý định điên rồ.
Mặc Thần nheo mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang đưa đến. Hắn chỉ thắc mắc không có ý định ngăn chặn.
Khải Uy hài lòng véo khuôn mặt lạnh lùng, vui vẻ bóp bóp vài cái lại thả ra.
"Mau bỏ tôi xuống."
Cô trấn tĩnh vực hắn dậy. Mặc Thần miệng lưỡi khô khốc tức giận nhìn cô vợ nhỏ. "Em thật biết cách tìm chết."
"Haha anh đâu có giết được tôi."
Sao phải sợ! Cô có kim bài hộ mệnh là bảo bảo nhỏ. Ai cũng đừng hòng diệt cô! Nghĩ thôi cũng đừng nên!
Hắn chỉ biết nuốt cục hận này vào trong. Ủy khuất không so đo với cô.
Mặc kệ Khải Uy kháng cự hắn vẫn ôm cô đến vườn hoa thoáng mát.
"Em ngồi một lát lại vào nghỉ ngơi."
Cô im lặng ngắm chiếc áo vest thoang thoảng mùi vani dịu ngọt.
Hắn xem ra thần kinh có bệnh không nhẹ đâu. Hôm nay là bằng chứng chứng minh anh bị điên cấp tính.
Ngước mắt thấy bóng dáng vững chãi đang dần đi xa, cô từ từ thả lỏng. Ôm lấy chiếc áo khoác, tham lam cảm nhận hơi ấm còn sót lại.
Bất giác cô mỉm cười, không biết nên làm sao đáp lại lời cầu khẩn chân thành đó đây.
Lời nói thì thầm khiến cô băn khoăn xuất hiện...vào hai tiếng trước.
Updated 60 Episodes
Comments
Chien Nguyrn
nhà giàu nứt đố đổ vách còn sợ bớt một miệng ăn.
2023-04-08
2