Mimosa
Tôi tên Băng Băng , năm nay mười sáu tuổi là một người có tính nóng nảy , cứng đầu thật sự trái ngược với cái tên của tôi , sao tôi biết được chứ tôi sinh ra vào tháng mười vào đúng tháng của mùa đông chắc có lẽ vì thế mà tôi được đặt tên là Băng Băng chăng .
Hoàng là người bạn thanh mai trúc mã của tôi, nhà cậu ấy ở ngay cạnh nhà tôi. Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, cậu ấy đẹp trai, học giỏi, nổi bật trong mọi mặt, và điều đó không ít lần khiến tôi cảm thấy bị lu mờ bên cạnh cậu.
Dù là bạn thân, nhưng đôi khi tôi cũng chẳng ưa nổi cậu, nhất là khi bố mẹ luôn so sánh tôi với cậu. Hoàng lúc nào cũng xuất sắc, không có khuyết điểm gì, còn tôi thì lại lóng ngóng, vụng về, nên sự so sánh ấy luôn làm tôi bực tức.
Đêm hôm trước ngày khai giảng, Hoàng rủ tôi đánh Liên Quân với cậu ấy. Ban đầu tôi định từ chối, nhưng không thể, vì cậu ấy nắm giữ một bí mật mà tôi chẳng bao giờ muốn bố mẹ biết – lần tôi làm vỡ cái bình gốm đắt tiền của ba và giấu nhẹm bằng cách chôn sau vườn.
Từ đó, mỗi lần cần gì, Hoàng chỉ cần dọa lộ chuyện này là tôi ngoan ngoãn nghe theo. Và lần này cũng không ngoại lệ. Chúng tôi chơi game tới tận khuya, và dĩ nhiên, tôi ngủ quên luôn sau đó.
Sáng hôm sau, khi đang ngon giấc, tôi bỗng giật mình vì cảm thấy có ai đó lay mạnh người mình. Mở mắt ra, tôi thấy Hoàng đang đứng bên cạnh giường, mặt đầy vẻ sốt ruột.
“Dậy đi học, Băng! Mày có muốn tao gọi mẹ mày lên không?” Hoàng hét lớn, tay đập đập vào vai tôi.
Tôi giật mình, cố đẩy tay cậu ra, giận dữ nói: “Mày có thôi không, đau quá!”
Hoàng nhướn mày: “Xuống giường, thay đồ nhanh lên! Hôm nay tao chở mày đi học, nhanh lên không thì muộn giờ.”
“Hả? Sao hôm nay mày lại tốt thế?” Tôi nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, chưa hiểu nổi điều gì đã khiến Hoàng bỗng dưng hào phóng thế.
Hoàng nhún vai: “Vậy mày muốn chở tao hả?” Cậu ta đáp bằng giọng đầy châm chọc, rõ ràng muốn trêu tức tôi.
Tôi không thèm đôi co thêm, vội vàng sửa soạn quần áo, biết rằng nếu tranh cãi thì tôi sẽ mất cả buổi sáng. Vả lại, chuyện cậu ta tự nguyện chở tôi đi học cũng chẳng có gì tệ, chỉ hơi lạ một chút.
“Xong rồi, đi thôi!” Tôi bước ra khỏi phòng, sửa soạn sẵn sàng cho một ngày khai giảng mới.
Nhưng khi xuống nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang ngồi ăn sáng cùng gia đình tôi. Mẹ tôi đang rót sữa cho cậu ấy, còn ba thì ngồi đọc báo. Tôi hơi bối rối, bước đến gần bàn, hỏi mẹ:
“Mẹ, sao Hoàng lại ăn sáng ở đây?”
Mẹ tôi cười hiền, nhìn Hoàng đầy yêu quý: “Mẹ mời nó ăn sáng chung luôn. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, ăn với nhau bữa sáng thì có gì lạ đâu.”
Tôi ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó hiểu. Hoàng chưa bao giờ ăn sáng ở nhà tôi, bình thường hai đứa chỉ gặp nhau ở cổng rồi đi học chung thôi. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười cười: “Ngồi xuống ăn nhanh đi, đứng ngẩn người làm gì?”
Tôi bực mình, ngồi xuống cắm cúi ăn, vừa ăn vừa lén liếc cậu ta. Hoàng dạo này càng ngày càng khác lạ, nhưng tôi chẳng thể giải thích được lý do vì sao.
Sau khi ăn xong, Hoàng chở tôi đến trường. Trên đường đi, cậu ấy quay qua hỏi: “Năm nay mày học lớp nào?”
“Lớp 10A,” tôi trả lời ngắn gọn, vẫn chưa quên việc cậu ta đã gọi điện đánh thức tôi dậy một cách thô bạo sáng nay.
Hoàng chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu ấy gửi xe, còn tôi đi thẳng vào lớp. Tôi mừng thầm trong bụng vì nghĩ rằng năm nay sẽ không phải chung lớp với Hoàng nữa, nhưng...
“Tôi tên Hoàng, mong các bạn giúp đỡ trong năm học này.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ bục giảng, tôi ngước mắt nhìn và sững người khi thấy cậu ta đang đứng trước lớp tôi, giới thiệu với mọi người.
Tại sao nó lại ở đây? Tôi thầm rên trong lòng. Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, đặc biệt là mấy đứa con gái trong lớp, ai cũng tròn mắt nhìn Hoàng với vẻ ngưỡng mộ.
Không chỉ dừng lại ở việc cùng lớp, Hoàng còn ngang nhiên chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh tôi. “Băng Băng, xê qua cho tao ngồi,” cậu ta nói như ra lệnh, khiến ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía tôi. Tôi chỉ biết ngượng ngùng cười, nhường chỗ cho cậu ta.
Dần dần, suốt những tháng ngày học chung, tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn tình cảm mà mình dành cho Hoàng. Đó không chỉ là tình bạn, mà dường như đã phát triển thành một thứ gì đó sâu sắc hơn. Nhưng tôi không dám chắc, cho đến một ngày, vào lễ hội mùa hè của trường, tôi quyết định sẽ tỏ tình với cậu ấy.
Tôi chuẩn bị rất kỹ, tập dợt hàng trăm lần những gì mình sẽ nói. Khi đến thời điểm, tôi kéo Hoàng ra một góc vắng, tim đập loạn xạ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tao thích mày.” Tôi nói một cách dứt khoát, không để mình có cơ hội hối hận.
Hoàng nhìn tôi, cười nhẹ, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ: “Tao cũng thích mày, thích lâu rồi.”
Tôi tròn mắt, ngạc nhiên không nói nên lời. “Hả? Không phải mày thích con nhỏ lớp mười một nào đó sao?”
Hoàng bật cười, cúi xuống nhìn tôi: “Đó chỉ là lời đồn thôi. Mày ngốc quá.”
Tôi chưa kịp nói thêm câu nào thì bất ngờ, cậu ấy kéo tôi lại gần và trao cho tôi một nụ hôn nhẹ lên trán. Tôi đờ người, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Và lúc đó, tôi biết rằng tình cảm giữa chúng tôi không chỉ là bạn bè, mà đã đi xa hơn thế từ lúc nào không hay.
Updated 27 Episodes
Comments
𝓟𝓮 👻 𝓜𝓾𝓷 𝓷𝓮
tháng 10 tuy ko lạnh nhưng nó là tháng nhiều cuộc tình tan vỡ nhất 💔
2024-11-24
0
𝓟𝓮 👻 𝓜𝓾𝓷 𝓷𝓮
thấy mấy chữ thanh mai trúc mã là bt j luôn
2024-11-24
0
Weston
đọc như nhật kí vậy
2024-10-19
0