Chương 2

Dừng lại việc khó hiểu với tên ngồi bên trên, Ngọc Nhi tập trung vào việc ghi chép bài của mình. Được một lúc, người kia lại tiếp tục quay xuống làm phiền cô.

"Cho tôi mượn vở ghi chút." Nói rồi cậu ta chưa cần nghe cô đồng ý lập tức chìa tay ra chờ đợi cô sẽ đưa vở ghi. Ngọc Nhi ngước lên "Tôi có nói sẽ cho cậu mượn sao?"

Cậu ta trợn trừng mắt, cứng họng nhìn cô. Đúng lúc này cô giáo gõ thước, yêu cầu 2 người không mất trật tự và nhắc nhở Ngô Hoàng Nam quay lên. Ngọc Nhi nhíu mày, tại cái tên này mà cô bị liên lụy theo, ngày đầu mà khiến cô giáo chủ nhiệm có ấn tượng không tốt về mình đúng là chẳng hay ho gì. Thật sự muốn cấu vào lưng cậu ta một cái.

Vừa ra chơi, người kia đã lập tức quay xuống nhìn chằm chằm cô, Ngọc Nhi ngước lên, chạm phải ánh mắt của cậu ta thì lập tức cúi gằm mặt xuống, Hoàng Nam cũng cúi đầu nhìn cô "Giả vờ thiếu nữ e thẹn gì chứ, vừa nãy chẳng phải cậu cứng miệng lắm sao?"

Ngọc Nhi không nói gì, lấy sách giáo khoa ra khám phá xem xem còn gì thú vị mà cô chưa xem qua.

Thấy mình bị bơ, Hoàng Nam tặc lưỡi, cậu ta lại tiếp tục "Cậu tên gì?"

...

Im lặng một lúc, cô gái kia vẫn không chịu lên tiếng, cậu lập tức cầm sách của cô lên xem nhãn vờ. Ba chữ được viết khá sạch sẽ, đẹp đẽ - Trần Ngọc Nhi.

"Này, trả sách cho tôi."

Cậu để lại sách trên bàn cô, miệng vẫn không quên lẩm bẩm "Trả thì trả, gì mà lên giọng chứ." Nói rồi cậu ta đứng dậy hiên ngang rời đi.

Tên dở hơi, Ngọc Nhi không ngừng chửi rủa cậu ta trong lòng. Cô bắt đầu nhìn xung quanh lớp, các bạn nữ bắt đầu xúm lại một chỗ để làm quen, Ngọc Nhi mặc dù rất ngại khi phải làm quen nhưng mà phải tự thích nghi thôi, cô không muốn chơi một mình suốt năm cấp 3 đâu. Trong đó có một bạn nữ khá hoạt bát, chạy ra làm quen với cô.

"Ê, bạn kia tên gì á?"

"À, tớ tên Trần Ngọc Nhi."

"Facebook bạn là gì vậy, để thêm vào nhóm lớp này."

Thế rồi, cô biết được tên bạn nữ đó qua tên Facebook - Phạm Trần Thảo My. Không phải nịnh bợ đâu, mà cái tên này nghe hay thật, sau đó cô bắt đầu ngồi chung với các bạn nữ, nghe họ nói chuyện và làm quen được kha khá các bạn. Thật sự thì cấp 3 không quá đáng sợ như cô tưởng tượng mà ngược lại, ai cũng đều dễ nói chuyện hết. Hứa hẹn đây sẽ là 3 năm thanh xuân vui nhất, tuyệt vời nhất.

Giờ ra chơi kết thúc, các bạn về chỗ của mình, Ngọc Nhi cũng bước về chỗ, đúng lúc Hoàng Nam bước đến, va nhẹ vào vai cô. Theo phản xạ cô hơi tránh người và nhìn cậu ta, chà chà, đứng lên mới thấy cô thấp hơn cậu ta cả cái đầu, nhục nhã quá.

"Xin lỗi nhé." Cái mặt cậu ta cợt nhả, cười cười, không giống với một lời xin lỗi tẹo nào. Thôi được rồi bà đây không thèm chấp cái tên dở hơi như cậu ta.

Đến tiết học tiếp theo, cô liên tục nghe nhưng lời thở dài "Buồn ngủ quá, buồn ngủ." của tên bàn trên. Cậu ta có thể không học nhưng hãy để người khác học nữa chứ. Cố nhịn một hồi vẫn không thể nhịn được, cô vỗ lưng cậu ta, cậu lập tức quay xuống "Hả" một tiếng.

"Cậu trật tự cho người khác nghe giảng đi chứ?"

"Cậu đừng có nhìn tôi với ánh mắt như vậy thì tôi sẽ trật tự."

"Ánh mắt gì cơ?" Cô khó hiểu, sau đó cậu ta bất ngờ vươn người xuống, mặt như sắp dí sát vào cô. Ngọc Nhi chớp chớp mắt rồi lập tức cúi gằm mặt.

Thầy giáo bống dưng lên tiếng "Hai bạn kia làm gì vậy? Đã mất trật trong giờ lại còn nhoài hẳn người xuống nhỉ? Hai em lập tức ra ngoài đứng phạt."

"Ơ, em không..." Ngọc Nhi lập tức giật thót, muốn mở miệng giải thích thì lại bị thầy ngắt lời.

"Em còn chối? Mới ngày đầu mà đã không coi thầy cô ra gì."

"Này, cậu không định ra đứng phạt với tôi à?" Tên vô lại bên cạnh bỗng lên tiếng.

Trong khi Ngọc Nhi thì đang muốn giải thích, Hoàng Nam lại cực kì nhởn nhơ, cậu ta đã đứng dậy, tư thế chuẩn bị ra ngoài chịu phạt rồi. Ngọc Nhi tức giận đứng dậy, không quên liếc cậu ta một cái "Đứng phạt với tôi gì chứ." Nói rồi cô bước ra ngoài trước, cậu lập tức đi ngay phía sau cô.

Hai người một nam một nữa đứng khoanh tay ngoài cửa, thỉnh thoảng có cô giáo, thầy giáo đi qua cũng lắc đầu nhìn hai người đầy ngán ngẩm. Đích thị là bị mọi người cho rằng là học sinh cá biệt rồi, cô liên tục thở dài.

"Thực ra đứng ngoài này cũng có cái vui." Bỗng dưng tên khó ưa kia cất giọng.

Ngọc Nhi khó hiểu, ngước nhìn tên bên cạnh, cậu cũng lập tức đánh mắt xuống nhìn cô. Lần nữa hai người chạm mắt, Ngọc Nhi né tránh ánh mắt của cậu rồi lại nhìn thẳng về phía trước "Vui gì chứ?"

"Cậu không cần nghe giảng, cũng không cần chép bài, không phải quá vui sao?"

"Chỉ mình cậu thấy vui."

"Cậu không thấy vui hả?"

Cô lập tức quát lên "Bị phạt đứng bên ngoài ai mà vui nổi, cậu có khùng không?"

------------------------------------------

Like và theo dõi truyện nha

Hot

Comments

Chúa Tể Ăn Vặt

Chúa Tể Ăn Vặt

Anh nhà tổn thương

2023-07-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play