Chuyện An Khang công khai theo đuổi Từ Khánh Linh nhanh chóng lan truyền khắp viện nghiên cứu. Khi nghe được tin đó, Thôi Tĩnh hết sức bất ngờ, vào giờ nghỉ trưa liền gọi cô bạn của mình đến nói chuyện.
"Tớ nghe nói nghiên cứu viên An đang theo đuổi cậu."
"Mới đấy mà ai cũng biết rồi à? Ngay cả cậu ở suốt trong Phòng Viện trưởng mà cũng nghe được tin nữa." - Từ Khánh Linh gián tiếp xác nhận.
"An Khang cũng là một người rất tốt. Cậu có ý định mở lòng với anh ấy không?" - Thôi Tĩnh cảm thấy hai người khá xứng đôi.
"Tốt hơn cả Lôi Vũ à?" - Từ Khánh Linh hỏi.
"Không nên so sánh như thế chứ. Cậu trả lời câu hỏi của tớ cái đã." - Thôi Tĩnh không để cho Từ Khánh Linh đổi chủ đề.
"Nói sao nhỉ? Tớ không có kế hoạch sẽ hẹn hò vào lúc này. Cậu biết đó, tớ thích kiểu tình yêu định mệnh giống như trên phim ấy." - Từ Khánh Linh đáp.
"Vượt qua năm thử thách để được hẹn hò với nữ chính, y hệt tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn nhỉ?" - Thôi Tĩnh cười nói.
"Cũng phải. Nếu anh An thật sự hoàn thành được thử thách thì có lẽ tớ sẽ thử." - Trước giờ Từ Khánh Linh vốn không quan tâm đến chuyện yêu đương, nên mặc dù An Khang không có điểm nào để chê bai nhưng cô vẫn không hào hứng với việc trở thành bạn gái của anh.
"Cậu đưa ra thử thách lấy đá trên mặt trăng thì ai mà làm được chứ?" - Thôi Tĩnh nói. Cô biết bạn mình dùng chiêu này để dập tắt ý chí của An Khang, nhưng xem ra đã không thành công. Cô quay sang hỏi Viện trưởng: "Lôi Vũ, anh thấy thử thách đó có khả thi không?"
"Về lý thuyết, chỉ cần lên mặt trăng và lấy một hòn đá về. Nhưng trên thực tế thì không khả thi lắm." - Lôi Vũ đáp.
Cơm trưa vừa được giao tới, thông thường việc đi lấy cơm là của trợ lý Từ Khánh Linh, nhưng hôm nay Lôi Vũ đảm nhận việc đó để hai cô gái tiếp tục buôn chuyện.
"Có chuyện này chắc cậu chưa biết, robot Papillon mà viện chúng ta đang chế tạo lấy nguyên mẫu từ chú chó của Nghiên cứu viên An đấy." - Thôi Tĩnh nói.
"Thật ư? Hoá ra anh ấy cũng thích chó Papillon à?"
Từ Khánh Linh từ lúc vào đại học đã muốn sở hữu một con chó Papillon nhưng vì ba cô bị dị ứng lông chó nên không thể nuôi được. Sắp tới dọn ra ở riêng, cô dự tính sẽ mang một cô chó Papillon về chăm sóc. Thông tin mới biết khiến trợ lý Từ đánh giá cao An Khang hơn. Là hai người có cùng sở thích, cô cảm thấy việc quen nhau cũng không tệ.
"Mức độ hào hứng đã tăng lên 15% rồi." - Từ Khánh Linh nói.
"Chỉ 15% thôi sao? Cậu vẫn khó tính như ngày nào. Nhớ hồi đó ở trường đại học, Nhiếp Chính Long theo đuổi cậu suốt cũng không có chút hy vọng." - Thôi Tĩnh nhắc lại chuyện xưa.
"Đừng nhắc đến tên đó nữa, anh ta thì chỉ 1% thôi. An Khang được đánh giá như vậy là cao rồi đấy." - Từ Khánh Linh nói.
Đúng lúc Lôi Vũ quay lại, lên tiếng bình luận: "Cậu An nghe được sẽ vui lắm đây."
Cùng lúc đó, An Khang đang lên mạng tra cứu những cách làm con gái cảm động. Anh cảm thấy Google chẳng giúp ích gì mấy.
"Những cách này trông có vẻ không hiệu quả lắm." - An Khang nhận xét.
Nghiên cứu viên An chuyển sang tìm hiểu về buổi biểu diễn của nhóm nhạc Hoa Và Lửa. Đến tận bây giờ anh mới biết họ là những nghệ sĩ rất nổi tiếng, vé bán ra luôn nhanh chóng hết sạch, cực kỳ khó mua. Loại vé giới hạn mà Từ Khánh Linh nhắc đến chỉ bán trực tiếp và phải xếp hàng từ rất sớm, lịch bán vé cũng được thông báo trước cả tháng. An Khang ghi chú lại thời gian.
Kế tiếp là bùa may mắn ở chùa Tịnh Tâm, để có được nó thì phải leo 1000 bậc thang để xin trụ trì. Việc này An Khang tin rằng mình có thể làm được. Ngày thường anh vẫn thường xuyên vận động thân thể nên 1000 bậc thang chẳng phải việc gì khó khăn.
Còn một vấn đề cuối cùng, làm sao để lấy được đá trên mặt trăng? An Khang đã tìm hiểu về ngành Hàng không Vũ trụ và cảm thấy chuyện đó rất khó thực hiện. Mặc dù tập đoàn nơi anh đang làm việc tên là Cosmos nhưng lại chẳng có hoạt động gì liên quan đến vũ trụ cả. Mà nếu có thì anh cũng không đủ tư cách để đặt chân lên mặt trăng.
Như đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu, Tiền Phúc lại gần hỏi: "Tổ trưởng An, anh dự tính thế nào? Liên lạc với NASA để xin một suất lên mặt trăng à?"
"Có kéo cả dòng họ đến xin thì người ta cũng chẳng cho đâu. Tôi sẽ từ từ nghĩ cách. Trước mắt cứ xử lý từng việc một, từ dễ đến khó." - An Khang trả lời - "Vé buổi biểu diễn vẫn chưa mở bán. Tuần sau được nghỉ Tết bảy ngày, tôi sẽ lên chùa Tịnh Tâm xin bùa may mắn."
Nói được làm được, kỳ nghỉ vừa bắt đầu, An Khang lập tức chạy đến chùa Tịnh Tâm. Sau khi xuống xe, anh ngẩng lên nhìn, thấy phía trên cao có một ngôi chùa khá lớn, chỉ có độc nhất một lối đi dẫn lên đó là 1000 bậc thang bằng đá.
"Chẳng biết lá bùa này có may mắn thật không nhưng leo lên được trên đó, thể lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều." - An Khang nhận xét.
Anh tìm chỗ gửi xe rồi bắt đầu hành trình vượt qua các bậc thang. Đến nơi, anh thấy trước cửa có một bảng thông báo. Đọc xong, anh liền hét toáng lên.
Nghe thấy tiếng của An Khang, trụ trì đi ra hỏi: "Cậu trai trẻ đây có việc gì mà kinh hãi như thế?"
An Khang tức run người, chỉ vào bảng thông báo, không nói nên lời.
"À, chùa chúng tôi đã quyết định sẽ không làm loại bùa may mắn này nữa, chỉ chuyên tâm tụng kinh, niệm phật." - Trụ trì từ tốn giải thích.
"Nếu thế thì phải để bảng thông báo ở dưới chân núi chứ?" - An Khang tự hỏi có phải mấy ông sư muốn chơi xỏ khách đến viếng chùa hay không.
Trụ trì giống như mới ngộ ra chân lý, liền bảo hai sư thầy dáng người khỏe mạnh đem bảng thông báo xuống dưới.
An Khang nói: "Dù gì tôi cũng đã mất công lên đến tận đây rồi, xin trụ trì mở lòng từ bi cho tôi một lá bùa có được không?"
"Xin thí chủ lượng thứ. Chúng tôi đã không còn làm bùa nữa." - Trụ trì kiên quyết từ chối. - "Lời đã nói ra không thể rút lại."
An Khang vẫn không bỏ cuộc, năn nỉ từ sáng đến tận trưa. Đến khi An Khang khan cả tiếng, trụ trì cũng nhức cả đầu. Ông bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi đã quyết định không phát bùa cho khách viếng nữa. Nhưng nếu không phải cho không thì xem như vẫn hợp lệ."
"Được, tôi sẽ mua." - An Khang mừng rỡ nói.
"Không. Chúng tôi không cần tiền." - Trụ trì lắc đầu. - "Cậu sẽ có được lá bùa nếu vượt qua được một thử thách."
Lại là thử thách, An Khang thở dài.
Updated 24 Episodes
Comments