Mẹ Diệp đầu dây bên kia hồi lâu mới nói chuyện: "Quỳnh à, con thật sự muốn buông tay? Vậy thì sau này không được hối hận đâu đó."
Bà làm mẹ, chỉ mong con gái có cuộc sống tốt hơn, mẹ luôn ủng hộ mọi việc con làm vô điều kiện, vì Diệp Quỳnh trước giờ là đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Diệp Quỳnh biết ngay mẹ sẽ đứng về phía mình, cô lau nước mắt: "Mẹ, con không hối hận, chắc chắn." Một lần là đủ rồi, nấm mồ này Diệp Trà cần thì cho cô ta đi, cô không ham nữa.
Mẹ Diệp nói nhanh: "Bên công ty có việc còn cần mẹ giải quyết. Muộn nhất là hai ngày mẹ sẽ qua."
Cô cũng không muốn làm phiền mẹ bận công việc: "Vậy con chờ."
Mẹ Diệp trước khi gác máy để lại một câu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe, ngày mốt mẹ tới kiểm tra đó." Bà không quên, vì được đính hôn với Tần Minh Viễn mà Diệp Quỳnh hưng phấn quá độ, mấy đêm liền không ngủ nghỉ đủ giấc.
Diệp Quỳnh sau khi sống lại, không thiếu nhất là kiên nhẫn, cô như trút được gánh nặng, xụi lơ ra giường.
Tốt quá rồi, lịch sử sẽ không lặp lại nữa.
Cô chú ý tới thời gian trên điện thoại, nay đã là tháng 7, có nghĩa là cô và Tần Minh Viễn kết hôn được 2 tháng rồi.
Ngày 4 tháng 5 năm 20xx là ngày lễ cưới của cô và Tần Minh Viễn diễn ra. Anh ta nói với cô rằng mình không thích làm lớn, chỉ cần mời gia đình bạn bè tới chung vui là đủ rồi, cô cũng vui vẻ đồng ý.
Cô nhớ là Tần Minh Viễn đã lấy lí do bận rộn công việc nên không thể về thăm mẹ cô. Bên nhà họ Tần thì khỏi phải nói, anh ta nói sẽ tự dàn xếp tất cả, cô không cần lo lắng.
Kết hôn ngày hôm sau lại không về ra mắt bố mẹ chồng, cô để lại ấn tượng xấu trong mắt gia đình bên đó. Trong khi Diệp Trà lại được nhìn với con mắt khác.
Diệp Quỳnh khi đó ngây thơ khờ khạo mới bị lừa gạt cho qua chuyện, đơn giản là Tần Minh Viễn không muốn cô thân thiết hơn với người nhà họ Tần thôi.
Như cả căn phòng này cũng vậy, Tần Minh Viễn thích màu tối nên dù là thảm trải sàn cũng là màu xám. Có lần cô đề nghị thêm cái gì tươi sáng vào để trang trí cũng bị từ chối khéo.
Nếu đã cho cô trọng sinh làm lại cuộc đời, sao không thả cô xuống lúc chưa cưới ấy?
"..." Diệp Quỳnh, làm người đừng quá tham lam, cho mày quay lại đã là may rồi, lập tức ly hôn là xong chứ gì.
Đúng vậy, cô sẽ làm vậy.
Nhưng mà nói thì dễ hơn làm, Tần Minh Viễn là người mà cô xuống mồ cũng nhớ mong. Phải chi cô bị mất trí nhớ hay gì đó, quên đi anh ta thì thật tốt biết mấy.
Tình đầu là tình khó phai, Tần Minh Viễn là người đàn ông đầu tiên cô rung động.
Người chịu thiệt thòi vẫn luôn là người yêu nhiều hơn nhỉ...
Diệp Quỳnh liền tuột xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh đánh rửa cái mặt, cô cảm thấy không thoải mái khi nghĩ về chuyện cũ.
Nhìn mình hiện tại còn trẻ đẹp trong gương, Diệp Quỳnh đờ đẫn, đầu óc lại mắc kẹt.
Thanh xuân là gì chứ?
Cô vì làm vợ hiền dâu thảo, từ bỏ công việc yêu thích của bản thân, mỗi ngày đều ở nhà học cách nấu ăn, may vá thêu thùa, chỉ thiếu điều dành việc quét dọn của người hầu thôi.
Đáng lẽ ra, một tiểu thư như cô phải được hạnh phúc mới đúng. Nếu Tần Minh Viễn cũng yêu cô lại dù chỉ là một chút thôi cũng tốt.
Tần Minh Viễn à, anh ta lớn hơn cô 1 tuổi, lúc trước cả hai học chung một trường, cô học khóa dưới, anh học lớp trên. Là nam thần tượng của trường, từ thành tích cho tới vận động đều cực kỳ tốt, fans hâm mộ còn tồn tại đến tận bây giờ không sụt giảm mà còn tăng cao.
Diệp Quỳnh chỉ định thưởng thức từ xa chứ không có ý muốn yêu đương với anh, vì anh đã từ chối cô từ lâu rồi. Anh rất ôn hòa và lịch sự khi từ chối, đó cũng là lần đầu hai người nói chuyện với nhau, dù nội dung có làm cô đau đớn cỡ nào.
Lên đại học, cô cũng lựa trường học có anh theo học, quan sát anh. Vẫn là lý do cũ, cô chỉ muốn ngắm nhìn từ xa, nhưng không biết từ bao giờ, anh trong tâm trí cô đã trở thành một tồn tại không thể gạt ra khỏi.
Cô thừa nhận mình hèn mọn la liếm, không đáng mặt phụ nữ, vì yêu thôi.
Nhưng không ngờ tới được, Diệp gia chủ trương chỉ định cô đi liên hôn với Tần gia, đối tượng kết hôn lại là Tần Minh Viễn, cơ hội ngay trước mắt, sao cô bỏ qua được?
Lúc đó Diệp Quỳnh chỉ có một suy nghĩ, liên hôn thì liên hôn đi, chỉ cần được ở bên cạnh Tần Minh Viễn là được, đu bám anh, dùng tình cảm của mình thể hiện cho anh biết, em yêu anh nhiều như thế nào, muốn xây dựng một gia đình nhỏ với anh ra sao...
Hiện thực lại cho cô một cái tát vang dội vào mặt, cuộc sống hôn nhân không đẹp như là mơ, mà là một mớ hỗn loạn nhàm chán.
Diệp Quỳnh nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vốc nước lạnh lên mặt cho thanh tỉnh, chống tay vào buồn rửa mặt, nghẹn ngào.
"Không thể khóc, đồ mít ướt."
Không muốn nếm trải đau đớn như kiếp trước thì phải mạnh mẽ lên, tôi ơi.
Updated 33 Episodes
Comments